Nếu chỗ lợi hại nhất của độc này là tốc độ, vậy tốc độ của họ còn phải nhanh hơn nó! Nàng đã thi châm phong bế tất cả kinh mạch trên người Tử Thị, nhưng rốt cuộc có thể chống đỡ bao lâu, Vân Trân thật sự không dám nghĩ.
Bởi vì cách độc này khuếch tán trong cơ thể không phải ngân châm phong huyệt là có thể ngăn cản.
Hiện tại điều nàng có thể làm chính là khiến tốc độ độc phát chậm một chút, lại chậm một chút.
"Tử Thị..." Chiến Sơn Hà ôm lấy Tử Thị, nghẹn ngào.
Nàng tuyệt đối không thể chết được, không thể cứ vứt bỏ ta như vậy.
Chúng ta trong đám người tìm kiếm lâu như vậy mới tìm được nhau, chúng ta còn phải thành thân, chẳng lẽ nàng quên rồi sao? Chúng ta sắp phải bái đường, bái đường xong, nàng chính là thê tử của Chiến Sơn Hà ta, chúng ta sẽ hạnh phúc mãi bên nhau.
Không phải nàng nói mấy ngày nữa sẽ đưa ta tới trước mộ phụ mẫu nàng, để ta dập đầu với họ sao?
Đúng rồi, còn có phụ mẫu của ta...
Trước đây có lẽ ta chưa từng nói với nàng, thật ra phụ thân ta đã từng là một viên tướng thủ hạ của nghĩa phụ, sau bất hạnh tử trận.
Mẫu thân ta thương tâm quá độ, không bao lâu cũng đi theo phụ thân.
Nghĩa phụ thấy ta lẻ loi hiu quạnh, không ai chăm sóc, nên đưa ta về tướng quân phủ.
Thật ra ở trước mộ của họ ta sớm đã nhắc tới nàng.
Chỉ là khi ấy, trái tim ta còn chưa chắc chắn.
Ta hứa với họ, chờ ta suy nghĩ cẩn thận, khi ta có thể cho nàng một con người hoàn chỉnh, ta sẽ đưa nàng tới trước mộ của họ, để họ gặp nàng.
Ta tin bọn họ chắc chắn sẽ rất thích nàng.
Nàng tốt đẹp như vậy, không có ai gặp rồi lại không thích.
Cho nên, nàng nhất định phải sống, nhất định phải sống.
Chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa làm, chúng ta còn phải bái đường...
Không biết có phải lời cầu nguyện của Chiến Sơn Hà có tác dụng hay không, Tử Thị vốn đang nhắm mắt, vô cùng yếu ớt, vào