"Sơn, Sơn Hà..." Tử Thị nhìn gã, khẽ cười.
Vân Trân ở bên cạnh nhìn, toàn thân lại lạnh băng.
"Nàng sẽ không sao.
Chúng ta còn phải bái đường đúng không?"
Không biết từ khi nào, Chiến Sơn Hà đã khóc.
Gã chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt người ngoài, cũng chưa có ai từng thấy gã khóc.
Dù là trước đây, thời điểm Liễu Trản Anh qua đời, gã cũng không khóc.
Nhưng hiện tại, gã lại ở trước mặt Tử Thị đỏ ửng hai mắt.
"Nàng còn chưa gả cho ta...!Không phải nàng nói phải làm thê tử của ta sao?" Chiến Sơn Hà nắm tay nàng, nức nở.
"Sơn...!Sơn Hà..."
Tử Thị lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Tử Thị! Tử Thị!" Chiến Sơn Hà ôm lấy nàng, gọi.
Người xung quanh đều cảm động.
"Vân phi nương nương, người mau tới cứu Tử Thị đi...!Nàng sao rồi..." Chiến Sơn Hà cuống quít nhìn Vân Trân, lại phát hiện sắc mặt Vân Trân tái nhợt, "Người...!Không..."
Chiến Sơn Hà lắc đầu, không muốn chấp nhận.
Giờ phút này, ánh mắt của gã với Vân Trân mà nói như cây kim, cây kim đâm vào khiến cả người đau đớn.
Hai tay nàng ôm chặt đầu gối.
Độc đã vào phế phủ, thuốc và kim châm đều không còn tác dụng.
"Ha ha ha...!Ha ha ha ha..." Đúng lúc này, La Chước bị Liễu Minh Cẩn ấn dưới đất cười ha ha.
Người ở đây liếc nhìn ả, ả lại như không nhìn thấy phẫn nộ trong mắt mọi người, chỉ lo cười vui vẻ, "Hay! Hay lắm! Chết hay lắm, nên như vậy! Vốn dĩ không thể cứu được, các ngươi lại không chịu từ bỏ ý định! Đến cuối cùng không phải cao hứng uổng phí sao? Hay! Chết hay lắm!"
Liễu Minh Cẩn giận đến cực điểm, thật muốn một chân đá ả ra ngoài.
"Độc kia không có thuốc giải đâu..." La Chước nhìn chằm chằm Tử Thị nằm trong lòng Chiến Sơn Hà, ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý cùng ghen ghét.
Ả nhìn Tử Thị yếu ớt nhìn mình, cười càng điên cuồng, "Ngươi biết không? Ta vẫn luôn hận ngươi! Ngươi càng tốt với ta, ta càng hận ngươi!