Liễu Minh Cẩn theo bản năng buông La Chước ra.
Vân Trân giơ tay bắt lấy cổ áo La Chước, nhấc nửa người ả lên, nhìn ả chằm chằm: "Ngươi sai rồi! Tử Thị căn bản không nợ ngươi! Nhà bọn họ cũng không nợ ngươi! Người ngươi nên hận, nên báo thù là kẻ năm đó bôi nhọ Tào gia thông địch bán quốc! Tào gia cũng là người bị hại, ngươi lại không hận kẻ thù thật sự, chạy tới hận Tử Thị, ngươi chẳng qua là nhát như chuột, ngươi sợ tên hung thủ kia, ngươi không dám đi báo thù, ngay cả hận cũng không dám! Ngươi muốn che giấu sự yếu đuối của mình chính vì ngươi vô năng, cho nên chỉ có thể hận người thật sự quan tâm ngươi! Bởi vì ngươi biết dù Tử Thị biết ngươi hận nàng, nàng ấy cũng không làm gì ngươi cả, ngược lại sẽ vì áy náy mà càng muốn bù đắp cho ngươi! Ngươi chẳng qua là nhờ bắt được điểm này mà thôi!"
Nói xong, Vân Trân buông La Chước ra.
La Chước ngã ngồi dưới đất, ánh mắt ngây dại.
Ả chẳng qua là một kẻ yếu đuối!
Ả chỉ là không dám hận hung thủ thật sự, bởi vì ả sợ!
Hung thủ thật sự ngay cả Tào gia muốn giết là giết, huống chi là ả?
Ả sợ nếu ả thể hiện hận ý, hung thủ nấp trong tối sẽ theo dõi ả, diệt trừ ả để tuyệt hậu hoạn.
Cho nên mấy năm nay, ả đều trốn sau lưng Tử Thị.
Ả biết Tử Thị không cam lòng, cũng biết Tử Thị nhìn có vẻ vừa lòng với cuộc sống hiện tại, thật ra vẫn luôn nghĩ cách thay Tào gia và nhà bọn họ lật lại bản án.
Ở Vĩnh Hạng nhiều năm như vậy, ả luôn lạnh lùng nhìn theo.
Đôi khi ả cũng sẽ nghĩ, Tử Thị có thể thành công hay không.
Nhưng đa số thời điểm, trong lòng ả đều khịt mũi coi thường hành vi này.
Ả cảm thấy Tử Thị điên rồi, vụ án của Tào gia và nhà bọn họ căn bản không thể lật lại.
Hung thủ khi đó hãm hại Tào gia cũng không dễ bị vặn ngã như vậy.
Sau đó tiên hoàng chết, Ninh Vương