Vân Trân thấy Tôn Thúy Nga tới, buông thùng nước xuống, cúi đầu.
"Tay ta hơi lạnh, ngươi trở về lấy lò sưởi tay tới đây cho ta." Tôn Thúy Nga phân phó nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn đáp "Vâng", sau đó rời đi.
Chờ nha hoàn đi rồi, Tôn Thúy Nga nói: "Ta đoán không sai, bà ta sẽ gọi ngươi trở về."
"Cổ độc do ngươi hạ?" Vân Trân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng ta.
"Không sai." Tôn Thúy Nga cười cười, "Chỉ tiếc, ngươi vẫn giải cổ độc kia."
Nếu Tô trắc phi không gọi Vân Trân về, hoặc Vân Trân về rồi cũng không giải được cổ độc kia, vậy nàng ta vừa lúc có thể mượn cơ hội giết Tô trắc phi; nhưng nếu Tô trắc phi gọi Vân Trân về, Vân Trân giải được cổ độc, vậy vừa lúc có thể đưa Vân Trân từ Thượng Thanh biệt trang trở về, có thêm sự hỗ trợ.
Dù kết quả là gì, Tôn Thúy Nga đều không lỗ.
"Ngươi ở Tây Nhung rốt cuộc đã học thứ gì?" Vân Trân cau mày.
"Suỵt." Tôn Thúy Nga đưa một ngón tay trước miệng, "Đừng lớn tiếng, nếu để kẻ khác nghe thấy thì không tốt."
Vân Trân nhìn nàng ta, không nói gì.
Nếu là Tôn Thúy Nga trước kia, nàng còn có thể đoán được nàng ta suy nghĩ cái gì.
Nhưng hiện giờ, tâm tư người đứng trước mặt giống hệt Lưu Vân Bạch, căn bản không để người ta đoán ra.
Có câu Lưu Vân Bạch nói rất có lý.
Người trước mặt này đã mất đi tất cả, cái gọi là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc hẳn ám chỉ người như Tôn Thúy Nga.
Mà người không còn gì để mất mới thật sự đáng sợ.
"Đúng rồi, ta tới tìm ngươi là vì Lan trắc phi muốn gặp ngươi.
Ngươi hãy tìm thời gian tới Đinh Lan Uyển gặp bà ấy đi." Tôn Thúy Nga híp mắt.
Lúc này, nha hoàn khi nãy đã trở về.
Vân Trân nuốt lời định nói xuống, chờ bên cạnh.
"Đi thôi." Tôn Thúy Nga nhận lấy lò sưởi tay, nhấc chân rời đi.
Mãi đến khi Tôn Thúy Nga đi rồi, Vân Trân mới đưa tay xoa giữa mày.
Xem ra Tôn Thúy Nga có được thân phận Nhị tiểu thư Ninh Vương phủ