"Không có gì." Triệu Húc lắc đầu.
Trân Nhi không nói gì với hắn cả, mà là sau đó mẫu phi kêu hắn vào phòng.
Hắn vốn tưởng mẫu phi sẽ nói chuyện của Trân Nhi, nhưng mẫu phi chỉ hỏi việc học gần đây của hắn ở Quốc Tử Giám, lại bảo chờ qua khoảng thời gian nữa, nhờ phụ vương hắn ở trước mặt bệ hạ xin chút việc cho hắn làm, cũng tới thời điểm nên tiếp xúc thật sự rồi.
Mẫu phi nói xong còn dặn dò vài câu, rồi bảo hắn trở về, một chút cũng không nhắc tới Trân Nhi.
Nhưng bởi vì mẫu phi không nhắc tới, hắn mới càng bất an, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.
...!
Vân Trân về Ninh Vương phủ đã hai ngày.
Nhưng thói quen có ở Thượng Thanh biệt trang vẫn chưa điều chỉnh lại.
Đôi khi, nàng bỗng từ trong mộng bừng tỉnh, nhanh chóng mặc y phục ra ngoài.
Kết quả nàng mở cửa ra mới phát hiện trời còn chưa sáng, lúc này mới dần hoàn hồn, nơi này không phải Thượng Thanh biệt trang, không cần xuống giường vào giờ Mão, không cần vội vã đi nhận cơm sáng.
Người xưa có câu, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Nhưng đối với nàng, chuyện trải qua ở Thượng Thanh biệt trang đã khắc sâu trong lòng, chỉ sợ phải cần thêm một khoảng thời gian mới có thể điều chỉnh lại.
Hôm nay, nàng tìm thời gian tới Đinh Lan Uyển gặp Lan trắc phi.
Lan trắc phi đã thay ra xiêm y mộc mạc ở Thanh Phong Quan, mặc vào hoa phục tinh xảo.
Tuy màu sắc bà lựa chọn vẫn lãnh đạm, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy đã thay đổi.
"Nô tỳ Trân Nhi gặp qua Lan phi nương nương." Vân Trân hành lễ.
Lan trắc phi phất tay, cho nha hoàn bên cạnh lui xuống.
Nha hoàn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Lan trắc phi.
"Tô phi cuối cùng cũng gọi ngươi về." Lan trắc phi lên tiếng.
Vân Trân gật đầu.
Lan trắc phi nhíu mày.
"Nương nương kêu nô tỳ tới là vì kế hoạch có sơ sót gì sao?" Vân Trân hỏi.
Sau khi trở về, nàng không cần tự mình hỏi thăm, Quả Nhi đã kể mọi chuyện xảy ra ở Ninh Vương phủ gần đây với