Nha sát nói xong, đôi mắt trống rỗng của Lưu Vân Bạch lập tức sáng như tuyết: "Ngươi nói đúng.
Đi thôi, còn rất nhiều chuyện chờ chúng ta đi làm."
Bên này, Vân Trân sau khi rời khỏi cái sân kia, không lập tức rời đi.
Nàng dựa vào vách tường trên hành lang, ngẩng đầu nhìn tuyết ngoài mái hiên, đầu trống rỗng.
Con người rốt cuộc cũng không phải máy móc.
Nếu là người máy, muốn quên chuyện nào đó, chỉ cần lập trình, ấn nút là được.
Nhưng con người lại không giống.
Người là động vật có tình cảm phức tạp.
Muốn quên một người, muốn quên một loại tình cảm không hề đơn giản như vậy.
Lạch cạch.
Đúng lúc này, Vân Trân nghe tiếng có người tới đây.
Nàng vừa muốn quay đầu, cổ liền cứng đờ, cắn môi, không nói gì.
Triệu Húc nâng tay, ra hiệu cho Nguyên Bảo ở đây, sau đó một mình đi về phía Vân Trân, ở phía sau cách nàng ba bước thì dừng lại.
"Nàng ổn chứ?" Triệu Húc nhìn tấm lưng nàng, sắc mặt phức tạp.
Vân Trân đưa lưng về phía hắn, sau khi nghe hắn hỏi, nhíu mày: "Thiếu gia hỏi loại nào? Nếu thiếu gia muốn hỏi gần đây nô tỳ sống tốt không, nô tỳ sống rất tốt, đa tạ thiếu gia quan tâm.
Nhưng nếu thiếu gia hỏi cảm giác bị hạ tử cổ vào người thế nào, vậy hiện tại nô tỳ không có cách nào nói ngài biết.
Dù sao, nô tỳ cũng không cãi lời thiếu gia, cho nên nô tỳ cũng không rõ cảm giác tử cổ phát tác là thế nào?"
Vân Trân nói xong, thật lâu sau, phía sau mới truyền tới tiếng của Triệu Húc: "Vậy ư?"
Giọng của hắn nghe qua có chút suy yếu, giống như đang nỗ lực áp chế sự thống khổ nào đó.
Vân Trân theo phản xạ muốn quay đầu nhìn, nhưng vừa nghĩ tới quan hệ giữa nàng và Triệu Húc lúc này, nghĩ tới giữa bọn họ hiện tại chẳng có gì cả, nghĩ tới hắn cũng không nàng quan tâm, dù sao...!
Dù sao trong mắt hắn, nàng chỉ là nha hoàn