Thì ra đây là nơi nuôi ra Tô trắc phi như vậy.
Vân Trân vừa nhìn vừa tưởng tượng ra cảnh năm đó.
Bên cửa sổ có thêu phẩm thêu được một nửa.
Nhìn đường may...
Xem ra Tô trắc phi thời thiếu nữ thường dựa vào cửa sổ, vừa thêu vừa ngắm cảnh bên ngoài.
Mà từ hướng cửa sổ nhìn ra, trùng hợp là cổng lớn của Tô gia.
Đường may có chút hoảng loạn, có lẽ người thêu nó, tâm sư sớm đã bay ra ngoài.
Trong khuê lâu của Tô trắc phi có rất nhiều đồ, nhưng không phải là thêu phẩm của nữ tử, mà là sách.
Vòng qua bình phong bách điểu triều phượng tinh mỹ, phía sau là một phòng sách.
Đủ loại sách, sách gì cũng có...
"Muội nghe cha nói, trước đây cô mẫu rất thích ở nơi này, đôi khi ngẩn ngơ cả một ngày.
Sinh thần mỗi năm, gia gia và cha muốn tặng lễ vật cho người, người không giống những nữ tử khác muốn trang sức.
Thứ cô mẫu muốn đều là sách, đủ loại sách..." Lúc này, Tô Thanh Loan đỏ mặt nhỏ, "Lúc muội còn nhỏ cũng thường xuyên trốn tới đây đọc sách cô mẫu để lại.
Cứ như vậy, ngày qua ngày..."
"Tiểu thư nhà nô tỳ rất thích ở đây." Nha hoàn bên cạnh Tô Thanh Loan lên tiếng, "Ngoại trừ đọc sách, tiểu thư còn hỗ trợ chăm sóc hoa cỏ trong phòng.
Hoa cỏ ở cả nơi này, trước kia đều do tiểu thư chăm sóc."
Từ sau khi bị Tô trắc phi đánh, Hỉ Nhi không còn đi theo hầu hạ Tô Thanh Loan nữa.
Hiện giờ, bên cạnh Tô Thanh Loan đã đổi nha hoàn khác.
"Ngươi, ngươi đừng nói như vậy..." Tô Thanh Loan oán trách nhìn nha hoàn, sau đó lại nhìn Triệu Húc, "Thật ra Thanh Loan cũng chỉ làm việc trong khả năng.
Đa số thời gian, cũng là hạ nhân chiếu cố."
"Thanh Loan biểu muội có lòng." Triệu Húc gật đầu với Tô Thanh Loan.
Nói xong, hắn lại nói với Vân Trân, "Chúng ta đi xuống đi."
...
Giữa tháng mười một, tiệc mừng thọ của lão gia tử Tô gia cuối cùng cũng bắt