Thánh chỉ của hoàng đế đã tới, Triệu Húc không còn cớ tiếp tục ở lại.
"Cùng ta hồi kinh đi." Hôm nay, Triệu Húc tới tìm Vân Trân, "Lần này, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt."
Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn phóng ra như lưỡi dao cắt qua da nàng.
"Vâng." Nàng gật đầu.
Nàng chỉ còn năm năm để sống, vậy nàng có gì phải sợ?
Đúng vậy, không có gì đáng sợ cả.
Thế gian này có gì đau khổ hơn cái chết?
Dù có bao nhiêu ân oán tình thù, âm mưu tính kế, được trước cái chết cũng không đáng là gì.
Cho nên, nàng cần gì phải lo lắng?
Khoảng thời gian cuối cùng này, cứ để nàng ở bên hắn đi.
Năm năm cũng được, một ngày cũng được...!
...!
Trước khi đi, bọn họ còn rất nhiều việc phải làm.
Thời điểm Vân Trân nói quyết định phải rời đi của mình với đại phu quận Tây Hà, mọi người đều không nỡ.
Nhưng có tụ họp thì hẳn có tan.
Bọn họ là đại phu, biết ôn dịch ở quận Tây Hà tạm thời đã được khống chế.
Mà hiện giờ, trong thiên hạ còn rất nhiều nơi cần Đào Nguyên Quân, cần Vân Trân.
Cho nên, dù luyến tiếc, bọn họ cũng chỉ có thể để Vân Trân đi.
"Vân Trân cô nương yên tâm, chúng ta sẽ làm theo lời cô nương phân phó, sau khi mọi người rời khỏi quận Tây Hà, sẽ mở cổng thành, nhận bá tánh cảm nhiễm ôn dịch của những nơi khác, đồng thời cũng sẽ truyền lại cách trồng Đào Nguyên Quân và nấu thuốc thế nào cho người có nhiệm vụ."
"Đúng vậy, Vân Trân cô nương, bá tánh toàn thành chúng ta đều nhờ có cô nương mới có thể sống sót.
Chúng ta nhất định sẽ giống cô nương, đi hỗ trợ những người cần giúp đỡ."
Nhóm đại phu sôi nổi nói.
"Vân Trân ở đây thay những bá tánh cảm nhiễm ôn dịch cảm tạ chư vị." Vân Trân chắp hai tay trước ngực, hành lễ với nhóm đại phu.
"Vân Trân cô nương mau đứng lên."
"Cô nương làm vậy bọn ta tổn thọ mất."
...!
Bọn họ mang theo Đào Hoa Quân mới mọc cùng hạt giống rời khỏi quận Tây Hà.
Trước