Kế tiếp, người của kinh thành tới đón Triệu Húc và Đức Phi hồi kinh.
Chuyện của Tôn Thúy Châu không ai truy cứu nữa.
Vân Trân không ngờ nàng ta thế mà còn sống, hơn nữa mấy năm nay luôn ở bên cạnh Cổ Tát Cưu.
Cổ Tát Cưu giữ nàng ta lại rốt cuộc là vì điều gì?
Hiện tại, còn dẫn nàng ta tới kinh thành.
Chỉ sợ mấy lần gặp mặt trước, Triệu Ngọc Nhung sớm đã nhận ra Tôn Thúy Châu.
Cho nên hôm nay nàng ta mới lén lút ra ngoài gặp mặt.
Lén lút gặp mặt, không biết lại có hiệp nghị gì đây?
Có điều, nhân mã tộc Cổ Tát sắp rời khỏi kinh thành, cho dù có hiệp nghị gì, tạm thời chắc cũng sẽ không có ảnh hưởng lớn.
...
Hôm sau, Cổ Tát Cưu cùng người của tộc Cổ Tát rời khỏi kinh thành.
Triệu Húc thay mặt triều đình tiễn họ đến ngoài thành.
"Lục hoàng tử điện hạ, sau này chúng ta còn sẽ gặp lại." Cổ Tát Cưu nói.
"Cổ Tát Vương, thuận buồm xuôi gió." Triệu Húc nói.
Cổ Tát Cưu cười lớn, ôm eo "Châu Châu" cùng lên xe ngựa.
Đội ngũ xa dần.
Triệu Húc đứng ở cổng thành.
Mãi đến khi không còn thấy đội ngũ, hắn mới dẫn người trở về.
...
Sứ thần phiên vương chư hầu tới mừng thọ hoàng đế lần lượt rời khỏi kinh thành.
Trong đó co một bộ lạc rất kỳ lạ.
Mọi người đều đi rồi, bọn họ thì ở lại, hoàn toàn không có ý định đi.
Cũng không biết bộ tộc Sư Thứu này đang có chủ ý gì?
"Vân Trân."
Hôm nay, Vân Trân thi châm cho Tử Thị xong, Tử Thị gọi nàng lại.
"Hả?"
"Sức khỏe ta sắp khôi phục rồi.
Ta định mấy ngày nữa sẽ xin bệ hạ thực hiện lời hứa kia.
Ta muốn thay người nhà ta lật lại bản án."
"Ngươi chuẩn bị hết rồi?"
"Ừ." Tử Thị gật đầu.
Nói xong, nàng ấy do dự nhìn Vân Trân, "Thật ra có một chuyện ta luôn gạt ngươi.
Lúc trước ta có thể tới Thượng Phục Cục, có thể tới Hoa Thanh Cung là vì có người đứng sau giúp đỡ ta.
Người nọ hứa với ta, chỉ cần ta làm theo