#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
(Cảnh báo: Góc trò chuyện dài nên chương này dài)
- Anh vừa mới tỉnh dậy, không nên hoạt động nhiều đâu, vết thương sẽ bị hở đấy.
Vương Lịch chỉ ậm ừ rồi xoa đầu Hoàng My đang ngủ ngon.
Lan Hân thấy thì rũ mắt, có chút buồn rầu trong lòng, song liền quay sang giúp Trí Hoà dọn dẹp đồ mà bọn họ mang đến.
- Boss à, anh vì cứu người mà ra nông nỗi này sao?
Trí Hoà dường như được dịp chế giễu Vương Lịch thì hoạt động rất nhiều công suất.
Nhưng Vương Lịch chỉ cần liếc mắt một cái là anh ta biết điều im miệng.
Anh ta chuẩn bị bị trừ lương rồi!
Một chút chết trong tim!
Có lẽ những vết thương này cũng không khiến cho sức khoẻ của Vương Lịch suy giảm, anh dường như lo cho trực tiếp nhấc bổng Hoàng My đang ngồi ngủ gục lên giường nằm với mình.
Dù sao đây cũng là phòng VIP, giường bệnh cũng rất rộng rãi.
Chỉ là Vương Lịch có chút lo rằng Hoàng My nằm cạnh người cao lớn như anh sẽ phần nào không thoải mái.
Có lẽ việc đó diễn ra quá nhẹ nhàng nên Hoàng My chỉ mơ mơ màng màng một chút rồi lại say giấc ngủ.
Vương Lịch hơi mỉm cười rồi đắp chăn của mình lên cho Hoàng My.
Chợt nhìn thấy chân phải của Hoàng My đang được băng bó, Vương Lịch hơi nhíu mày.
Anh nhớ đến cái khoảnh khắc Lưu Lương hét lên và những tiếng súng ầm ầm nổ ra, chắc chắn người kia đã bị bắn trúng.
Mà người kia thì hơn 90% chính là Hoàng My.
Đôi mắt đó thì không thể nhầm được!
Nhưng quan trọng là làm sao Hoàng My có thể thoát ra được chiếc xe bọc thép, chống đạn và cực kì cứng cáp của anh? Anh nhớ rất rõ mình đã khoá xe, cũng đã cẩn thận kiểm tra xem xe đã được khoá chưa.
Kính xe rất khó để phá vỡ, căn bản là chỉ có mỗi một thân thể "yếu đuối" như Hoàng My thì cô không thể thoát ra ngoài được.
Hoàng My có vẻ đang gặp ác mộng, cô hơi nhíu mày, hơi thở dường như cũng gấp gáp hơn, các cơ cũng co cứng lại.
Một tay cô bấu chặt vào ga giường, một tay nắm chặt áo bệnh nhân của Vương Lịch.
Anh thấy thế liền bỏ dòng suy nghĩ qua một bên, nhanh chóng cúi người thì thầm không sao, xoa xoa vào bàn tay của cô để Hoàng My trấn tĩnh lại, sau cùng lại đặt lên trán Hoàng My một nụ hôn nhẹ khiến cho cô liền thoải mái hẳn ra.
Vương Lịch biết mình đã thực sự rất yêu đứa con gái này, là muốn chiếm hữu, cô chỉ cần mãi là con gái của anh thôi.
Việc có một ai sẽ chăm sóc con gái thay mình, liệu người đó có tử tế không!? Liệu người đó có thật lòng yêu con bé không!? Hay liệu người đó có thương con bé bằng anh không!? Vương Lịch thật sự không dám nghĩ đến.
Lan Hân hơi mím môi, hình như có chút gì đó ghen ghét với hình ảnh cơm tró trước mặt.
Cô ta nhìn gương mặt xinh xắn tuổi 18 của Hoàng My, lại hình dung ra gương mặt ngoài tuổi 30 của mình.
Nhìn đến đôi mắt chan chứa tình yêu thương của Vương Lịch dành cho cô bé kia.
Sự tự ti và ghen tức của một con dường như đã nổi lên ở trong Lan Hân.
Cô ta hơi lớn tiếng, nói:
- Boss, Vương Nguyệt con bé đã lớn rồi.
Nam nữ thụ thụ bất tương thân, anh không thể yêu thương con bé quá khích như vậy đâu!
Lời này của Lan Hân khiến cho Vương Lịch và Trí Hoà bất ngờ.
Trước giờ đều thấy cô ta một mặt dịu dịu dàng dàng với mọi người, chưa thấy cô ta nghiêm túc phản đối gì với ai, nhất là với boss.
Vương Lịch hơi nhíu mày, cũng một phần vì lời nói của Lan Hân, một phần là do âm lượng cái miệng của cô ta có hơi lớn rồi.
Hoàng My cũng bị tiếng nói của Lan Hân làm cho bừng tỉnh.
Cô lấy tay dụi dụi mắt, nhìn rõ tình cảnh phía trước nhưng vẫn còn đang ảo mơ.
Mọi người cũng chú ý đến cô, Lan Hân hơi nhíu mày nhưng cũng rất nhanh trở về thái độ bình thường.
Vương Lịch khẽ cười, vén tóc mai cho Hoàng My rồi vuốt tóc của cô.
- Không có gì, con cứ ngủ đi.
Hoàng My có vẻ đã tỉnh hẳn, không thể ngủ nữa nên chỉ lắc đầu, sau đó lồm cồm ngồi dậy kế bên Vương Lịch, ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng nhìn mọi người.
Trí Hoà thấy cô bé nhỏ đã tỉnh, liền cứu vãn tình hình, đẩy Lan Hân qua một bên mà cười tươi rói:
- Tiểu thư, nếu đã tỉnh rồi thì con mau đi đánh răng đi.
Chú đã mua đồ ăn sáng cho hai cha con rồi này.
Hoàng My nhìn Trí Hoà với ánh mắt khinh khỉnh, sau bao nhiêu năm thì Trí Hoà vẫn coi cô là một đứa trẻ con mà đối xử.
Rất có tiềm năng làm cha, mỗi tội là chưa có gia đình.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Nhắc mới nhớ, Lan Hân cũng chưa có gia đình mà.
Bằng một cách thần kì nào đó, nụ cười nham hiểm đã âm thầm xuất hiện.
Nhưng mà hiện thực sẽ tát cho cô thật nhiều cái nếu như cô thật sự có ý định gán ghép Lan Hân và Trí Hoà.
Xía!
Không lo chuyện bao đồng là được chứ gì!
Hoàng My nhanh chóng lết xác đi vào phòng vệ sinh để mà vệ sinh cá nhân.
Trong khi đó thì 3 người lớn tụ lại nói chuyện với nhau, dù cuộc trò chuyện có vẻ không ổn lắm
- Thư ký Lan, tôi đánh giá thấp thái độ vừa rồi của cô.
Thái độ đó thật sự không chuẩn mực khi có người đang ngủ.
Lan Hân: "..."
Có ai đi ghen tị mà phải tuân thủ thái độ chuẩn mực không? Lại còn bị đánh giá cao hay thấp nữa.
Mặc dù anh đẹp trai tài giỏi thật nhưng mà anh thật sự không ổn về trí não đâu boss.
Lan Hân cũng nhận ra vừa nãy mình hơi quá, nhanh chóng cúi đầu xin lỗi rồi lủi thủi rời đi.
Trí Hoà nhìn theo rồi