Dư đại cô gả vào đã nhiều năm nhưng chỉ có một người con gái.
Đến năm ba mươi tuổi bà ta mới trai già đẻ ngọc mà sinh một đứa con trai và nuông chiều nó từ bé.Bà ta về nhà mẹ đẻ cũng không dẫn đến, sợ gió thổi lạnh người con.
Con gái của bà ta ước chừng cùng tuổi với Dư Dung, vừa nhìn đã biết được yêu chiều, luôn được ăn vận và dùng đồ tốt.Dư Dung bèn nói: “Là con thêu, dù sao cũng là chuyện lớn cả đời của Đào tỷ, người làm muội muội như con cũng chỉ làm được thế này.”Đúng lúc Trương thị đang chiên thịt viên trong nồi.
Bà cụ Dư cực kỳ tằn tiện, chẳng cho nổi một hũ dầu, Trương thị miễn cưỡng chiên thịt, lửa giận cháy trong lòng.Bà lại nghe thấy Dư đại cô nói: “Vậy con dạy tay nghề của con cho biểu muội Vân Vân của con đi, sau này đại cô sẽ khắc ghi công lao của con.”Trương thị thầm cười mỉa, con gái của bà học tám năm mới học được tay nghề ấy, nay lại dễ dàng giao cho Tôn Vân Vân: “Xem tỷ nói kìa, người ta học tám năm mới học được, nay lại dạy cho nữ nhi của tỷ.
Tỷ nghĩ mình là ai.”Bà không phải người ngày ngày nịnh hót người khác giống như Điền thị.Trương thị vốn là người lợi hại, bà vừa nói, Dư đại cô cũng sẽ không tự rước lấy nhục.Dù sao Trương thị có