Lúc chạng vạng tối, hoàng hôn dần tắt.
Cảnh Minh Đường của Mộc phủ đã thắp đèn từ sớm, đình viện to như vậy rực rỡ ánh đèn từ trong ra ngoài, nha hoàn tôi tớ từng bước tới lui, bưng thức ăn lên sảnh đường.
Mấy ngày trước nhị gia của Mộc Phủ bởi vì công sai mà đi Thượng Kinh, hôm nay mới trở lại Ninh Châu, Nhị phu nhân cố ý mời đầu bếp Túy Hương Lâu qua phủ, ở nhà tổ chức tiệc tẩy trần*.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Tiệc tẩy trần: rửa sạch bụi bặm, dùng để nói việc thết tiệc mừng người đi xa mới đến hay mới về "Tẩy trần vui chén thong dong”.
Trên bàn ngoại trừ mọi người nhị phòng, còn có cô nữ* Mộc Tình Tiêu của đại phòng.
*Cô nữ: chỉ bé gái mồ côi.
Năm năm trước, đại phòng của Mộc gia xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, chỉ còn lại một mình Mộc Tình Tiêu, nhiều năm trôi qua nàng thân thiết với nhị phòng như người một nhà, ba ngày sẽ có hai ngày tới đây cùng ăn tối, hậu viện Cảnh Minh Đường thậm chí còn an trí chỗ ở cho nàng.
Nhị gia thừa dịp hạ nhân phân chia thức ăn, kể chuyện mắt thấy tai nghe ở Thượng Kinh, nói dưới chân thiên tử, khắp nơi đều là hậu duệ quý tộc, ngoại trừ có được sự phồn vinh không thua gì Ninh Châu ra, còn có thêm hoàng thành trang nghiêm hoa lệ.
Mấy tiểu bối vô cùng hứng thú lắng nghe, chỉ có Mộc Tình Tiêu không có tâm tình, cũng may tính tình nàng vốn không hoạt bát, lúc này mới không làm cho người ta phát hiện ra khác thường.
Các món ăn đã được dọn ra, bữa tiệc tràn ngập niềm vui và sự hòa thuận, Mộc Tình Tiêu gắp đồ ăn xưa nay nàng vốn thích, vị lại nhạt như nước ốc.
Khi chợp mắt vào buổi chiều, nàng đã gặp một cơn ác mộng rất chân thực, như thể chính nàng đã trải qua nó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện trong mộng tình cờ xảy ra sau khi Nhị thúc trở về Ninh Châu lần này, mặt nàng không chút biến sắc ngước mắt đảo qua nhị thúc mặt mày hồng hào, nhị thẩm mặt mày hiền lành, trong lòng khó có thể tin tưởng, có một ngày nàng sẽ bị bọn họ lợi dụng hầu như không còn gì, kết cục là cái chết bi thảm nơi đất khách quê người.
Nhưng khi kết thúc giấc mơ ấy, cảm giác rượu độc thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, phảng phất vẫn còn đọng lại trong thân thể.
Những đau đớn đó rất chân thật khiến nàng không cách nào coi tất cả chỉ như một cơn ác mộng, sau đó liên tưởng đến một ít dấu hiệu trước kia nàng tình cờ để ý, muốn nói nhị phòng một mực ngấp nghé gia sản phú thực mà phụ mẫu nàng lưu lại, mà không phải thật tâm thật ý đối xử tốt với nàng, cũng không phải là không có khả năng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thật hay không, chỉ cần nhìn đến cuối tiệc, xem Nhị thúc có bảo nàng vào thư phòng nói chuyện như trong giấc mộng kia hay không.
Thật vất vả mới đến được tàn tiệc, Mộc Tình Tiêu chỉ miễn cưỡng ăn được ba bốn phần no, đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi, lại bị Nhị gia gọi lại: "Tình Tiêu theo ta đến thư phòng một chuyến, ta có việc muốn thương lượng với con.”
Bước chân của nàng thoáng chốc dừng lại, Mộc Tình Tiêu âm thầm nhắm mắt lại, có chút cứng ngắc xoay người.
"Cha, có chuyện gì mà chúng con không thể nghe còn phải đến thư phòng nói riêng với tỷ tỷ vậy?" Đích nữ nhị phòng Mộc Thi Lan thân mật ôm cánh tay Nhị gia lắc lắc.
Nhị gia cười vỗ về mái tóc của nữ nhi, ánh mắt nhìn về phía Mộc Tình Tiêu đang cúi đầu, cho rằng nàng đang lo lắng, liền nói: "Là chuyện tốt, nhưng phải vài ngày sau mới có thể nói cho các con. Đi thôi.”
Nhị gia đi phía trước, Mộc Tình Tiêu im lặng không lên tiếng đuổi theo.
Vào thư phòng, Nhị gia đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Gần đây con có liên lạc với cữu cữu không? ”
Cữu cữu của Mộc Tình Tiêu là Thẩm Đồng Phong, người nắm quyền Thẩm gia giàu nhất Giang Nam, Thẩm Đồng Phong và mẫu thân nàng Thẩm Tự Như là huynh muội ruột, tình cảm rất sâu đậm, lúc trước Thẩm Tự Như gả đến Mộc gia, họ còn đưa một nửa gia sản của gia đình mình làm của hồi môn.
Mới đầu cữu cữu còn thường xuyên lui tới Mộc gia, Mộc Tình Tiêu nhớ rõ lúc nhỏ có rất nhiều bóng dáng của cữu cữu, nhưng mà từ năm năm trước mẫu thân mất, cữu cữu đến Ninh Châu giúp nàng lo liệu hậu sự, sau đó cùng nhị thúc nháo một chút không vui, sau không còn lui đến nữa, ở Giang Châu càng ngày càng ít xuất hiện, chỉ liên lạc với Mộc Tình Tiêu qua thư từ, còn có lễ sinh nhật hàng năm.
Mấy năm trước Nhị thúc còn ý đồ thông qua Mộc Tình Tiêu hòa hoãn quan hệ, dù sao Thẩm gia giàu có như vậy, thế nhân dù có khinh thường thương nhân như nào, cũng không cách nào khinh thường Thẩm gia, người nịnh bợ cũng có, nhưng cữu cữu quyết tâm không qua lại, về sau sự nghiệp của nhị thúc bắt đầu suôn sẻ, cũng không muốn mặt nóng dí vào mông lạnh nữa*.
*Mặt nóng dán mông lạnh: Câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện, nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại, như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt.
Hôm nay nhị thúc đột nhiên nhắc tới cữu cữu, nếu không có giấc mộng kia, Mộc Tình Tiêu nhất định không đoán được nguyên nhân.
Trên mặt nàng bình tĩnh, nói: "Thỉnh thoảng cháu và cữu cữu có thư từ qua lại, chuyện nhị thúc muốn nói có liên quan đến cữu cữu sao?”
"Ừm." Nhị gia suy nghĩ một chút, nói tiếp, "Lần này đi Thượng Kinh, ta gặp được một quý nhân, nói là muốn thương lượng với cữu cữu của con, nhờ ta từ trong làm cầu nối, việc này nếu có thể thành, sẽ rất có lợi đối với cả Thẩm gia và Mộc gia, con có thể giúp nhị thúc mời cữu cữu ngươi đến Ninh Châu một chuyến hay không? ”
"..." Giống hết như trong giấc mộng, Mộc Tình Tiêu im lặng, tâm tư bay loạn, tạm thời chỉ có thể phản ứng như trong mộng, không cho người ta nhìn ra sơ hở.
Nàng nói: "Là loại quý nhân gì, nhị thúc không ngại nói rõ ràng một chút, để con dễ nói chuyện với cữu cữu hơn.”
"Ta tạm thời không thể nói, người nọ qua một thời gian sẽ đến Ninh Châu, con chỉ cần để cho cữu cữu con tới trước rồi nói sau. Thượng kinh thật sự là một nơi tốt, tổ tiên nhà chúng ta cũng từng là người có chức tước cao ở Thượng Kinh, có thể khôi phục vinh quang ngày xưa hay không tất cả phụ thuộc vào chuyện này" Nhị gia không biết nghĩ tới cái gì, cười đầy ẩn ý, phất tay áo với Mộc Tình Tiêu, "Được rồi, con trở về đi.”
Mộc Tình Tiêu với vẻ mặt lạnh lùng bước ra khỏi thư phòng, thấy hai nha hoàn của nàng chờ ở bên ngoài, tạm thời thay đổi chủ ý, nói: "Trở về Thư Thấm Đường đi.”
Trước mắt nàng đã tin giấc mộng là thật, nếu còn ở Cảnh Minh Đường thì sẽ tự chuốc thêm rắc rối vào mình.
Có lẽ nàng thật sự đã trải qua một đời ngắn ngủi không chịu nổi kia, hiện giờ mang theo ký ức khắc cốt trở lại trước khi mọi chuyện còn chưa phát sinh, là ông trời cho nàng cơ hội, nàng sẽ vững vàng nắm lấy, sau này nhị phòng dám tính kế nàng một phần, nàng sẽ đáp lễ ba phần.
Còn có cái gọi là quý nhân kia...
Nghĩ đến đây, trong bụng chợt đau quặn một hồi, Mộc Tình Tiêu bất đắc dĩ dừng bước, cong người lên.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Thanh Đại và Lục La vội vàng tiến lên nâng đỡ, "Có phải cơm chiều không hợp khẩu vị của người không?”
"Không có gì." Mộc Tình Tiêu cắn răng nhẫn nại, giảm tốc độ bước đi, cũng may đau quặn tới nhanh hết cũng nhanh, một lát sau nàng có thể tiếp tục đi, nhưng nhất thời cũng không dám suy nghĩ lung tung nữa.
Thư Thấm Đường và Cảnh Minh Đường cách nhau một hồ nước và một hoa viên lớn, còn có một đoạn đường, Thanh Đại và Lục La lo lắng một hồi, thấy Mộc Tình Tiêu đi vững vàng, hít thở thông thuận, mới yên tâm.
-
Sau khi trở lại Thư Thấm Đường, Mộc Tình Tiêu sai người thắp một chút an thần hương, lên giường ngủ sớm.
Nàng khắc chế chính mình đừng nhớ tới kiếp trước chết như thế nào, mà tập trung suy nghĩ, nàng có thể tính toán được gì trước khi người nọ đến Ninh Châu.
Cho dù nàng không muốn lặp lại vết xe đổ, nhưng với quyền thế ngập trời của người nọ, nếu sử dụng thủ đoạn cường ngạnh, nàng cũng khó có thể tránh thoát.
Suy đi nghĩ lại, chỉ có thể gả cho người khác trước. Sau khi thành gia lập thất, ít nhất người nọ không có khả năng danh chính ngôn thuận đoạt nàng đi, chiếm lấy gia sản của nàng làm