Bình minh đang đến gần, đó là thời điểm tối tăm nhất của đêm.
Vạn vật đều tịch mịch, thỉnh thoảng có tiếng gió.
Trước cửa sương phòng nơi nào đó của Thư Thấm Đường, một bóng người không chút tiếng động đi tới, đứng một lát, dường như đang ngưng thần nghe cái gì đó, lập tức xác định, đẩy cửa đi vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng, thiếu niên cuộn mình trong chăn, phát ra tiếng ngáy yếu ớt, đang ngủ say.
Chăn bị người xốc lên, lộ ra thân thể bị trói buộc.
Nhưng mà bệnh mắt của Cố Diễn vẫn chưa lành, không nhìn ra trạng thái của thiếu niên lúc này, chỉ có thể từ tiếng hô hấp phán đoán, tiểu quỷ này ngủ không tệ, xốc chăn lên cũng không có phản ứng.
Cố Diễn có chút không kiên nhẫn, nắm chuẩn mũi thiếu niên, đánh thức hắn dậy, lạnh lẽo nói: "Còn không mau đứng dậy?”
Niệm Cửu mở mắt nhìn thấy người trước mắt, nhất thời giật mình tỉnh táo lại, kích động nói: "Công tử, cuối cùng người cũng tới rồi, nô tài bị các nàng trói lại, mau cởi bỏ cho nô tài.”
Thiếu niên nói xong liền kề sát dây thừng đến trước mặt Cố Diễn, Cố Diễn tiện tay cởi trói cho hắn, mở miệng, giọng lạnh đi vài phần: "Bị phát hiện, đồ đạc cũng không tìm được?”
“...... Vâng." Niệm Cửu bỏ dây thừng xuống, ném sang một bên: "Nô tài rõ ràng nghe được, đêm nay Mộc cô nương sẽ không trở về, ai ngờ vừa tìm được không lâu đã bị phát hiện, công tử người không biết đâu, người bên cạnh nàng thực sự rất lợi hại, còn có hai người, nô tài đánh không lại nên mới bị bắt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diễn nhất thời không biết nên nói gì, nhưng y đã sớm biết thứ kia không dễ tìm, đối với chuyện này cũng không có quá nhiều dao động, chỉ là lần này quấy nhiễu người khác, có chút phiền toái.
Niệm Cửu tự mình tiếp tục nói: "Nhưng mà nô tài đã lừa nàng rằng nô tài tới đây để ăn vụng, nàng hình như không hoài nghi gì, vốn muốn nhốt nô tài vào phòng củi, nô tài vừa cầu xin tha thứ, nàng đã sai người nhốt nô tài đến đây, sớm biết Mộc cô nương kia mềm lòng thiện lương như thế, nô tài đã sớm cầu xin tha thứ.”
Đột nhiên hắn đưa tay túm lấy ống tay áo Cố Diễn, chuyển hướng, nói: "Công tử, nô tài đói quá.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Diễn đang đăm chiêu với bốn chữ "mềm lòng thiện lương", bất thình lình nghe thấy một câu này, chợt cảm thấy đau đầu nói: "Cả ngày này ngươi làm trâu làm ngựa cho ta như vậy sao?”
"Ngưu mã cũng không thể chỉ làm việc mà không ăn cỏ mà, người phải nuôi nô tài."
Nhớ tới Niệm Cửu vẫn còn là một đứa trẻ đang độ tuổi ăn tuổi lớn, Cố Diễn nhịn xuống, dẫn hắn ra ngoài tìm một vòng, vào bếp sau của Thư Thấm Đường.
Niệm Cửu lôi trong ngăn tủ ra mấy hộp bánh ngọt tinh xảo, thoạt nhìn còn rất mới, phỏng chừng là vừa mới làm hôm qua.
Cố Diễn ngửi thấy mùi vị, cũng nảy sinh cảm giác thèm ăn.
Hắn theo bản năng cầm lấy một miếng điểm tâm nếm thử, cảm thấy không tệ. Hắn xưa nay vốn thích đồ ngọt, từ sau khi xuất cung, đã lâu không ăn được điểm tâm làm hắn hài lòng như vậy.
Không để ý đến sự phản đối của Niệm Cửu, Cố Diễn lấy hai hộp điểm tâm cho mình, chậm rãi ăn.
Hai người ăn sạch sẽ mấy hộp điểm tâm, trên bàn trước mặt Niệm Cửu còn rớt không ít mảnh vụn, hắn theo thói quen muốn nhặt lên ăn, lại nghe Cố Diễn nói: "Trời sắp sáng rồi, ngươi lập tức trở về sương phòng thành thật chờ đợi, chờ ta đến mang ngươi về.”
"Vì sao không thể đi ngay bây giờ?" Vẻ mặt Niệm Cửu không tình nguyện.
Cố Diễn lạnh nhạt một tiếng, nói: "Nếu bây giờ ngươi đi, ngày mai không dễ giải thích, bị đuổi ra khỏi Mộc phủ thì ta cũng sẽ không quản ngươi.”
“......”
Niệm Cửu ăn uống no nê, dưới sự uy hiếp của Cố Diễn ngoan ngoãn trở lại sương phòng, một lòng một dạ ngã xuống giường, lập tức ngủ.
-
Trong ánh nắng buổi sáng mờ nhạt, hạ nhân Thư Thấm Đường nhao nhao đứng lên làm việc, nha hoàn Ánh Nguyệt vừa vào bếp đã ngây ngẩn cả người.
Đêm qua sau khi biết được tiểu thư sẽ trở về, nàng cố ý đến Thủy Vân gian gói mấy phần điểm tâm tiểu thư thích ăn, để lúc ban đêm đói bụng hoặc dậy sớm cũng có thể dùng được, nhưng trước mắt tủ mở ra, những hộp điểm tâm vốn nên được xếp gọn gàng bên trong, nay lại rải rác trên bàn, bốn phía còn có mảnh vụn.
Chẳng lẽ động tĩnh tối qua nàng nghe được trước khi đi ngủ, là tiểu thư thức dậy ăn đêm? Nhưng lấy sức ăn của tiểu thư, làm sao có thể ăn hết như vậy, hơn nữa tiểu thư ăn uống tao nhã, không có khả năng làm rơi mảnh vụn khắp nơi như vậy.
Nàng đang không biết phải làm thế nào cho phải, Lục La tiến vào, vừa nhìn liền đoán được chuyện gì xảy ra, không kịp giải thích với Ánh Nguyệt, đã tức giận đi về phía sương phòng.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt là một sợi dây thừng trên mặt đất, cùng với chăn cao vút trên giường.
Niệm Cửu đang ngủ say, bất ngờ không kịp đề phòng trực tiếp bị người ta túm lỗ tai kéo ra khỏi chăn, hắn theo bản năng la hét, đồng thời chớp mắt mấy cái, tỉnh táo lại, thấy là Lục La người tối hôm qua trói hắn, vội vàng cầu xin tha thứ nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, nhẹ một chút, ta biết sai rồi!”
Lục La lạnh lùng trách mắng: "Tiểu quỷ nhà ngươi thật kiêu ngạo, trộm đồ bị bắt còn không thành thật ngồi suy nghĩ lại, lại tự mình cởi trói, nửa đêm đi ăn toàn bộ bánh ngọt chuẩn bị cho tiểu thư nhà chúng ta, ăn lại ngủ, ngươi coi đây là chỗ nào hả?!”
Niệm Cửu lúc này mới phản ứng lại, tối hôm qua trước khi công tử đi đã quên thu dọn phòng bếp, cũng không trói hắn lại, để cho hắn trực tiếp bị hiểu nhầm. Hơn nữa những điểm tâm kia có một nửa bị công tử ăn, hiện tại chỉ có hắn đứng ra nhận lỗi.
Trong lòng Niệm Cửu tức giận, lại không có cách nào biện giải, khóc không ra nước mắt.
Cũng may Lục La tuy tính tình nóng nảy, nhưng lại là một cái miệng nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, trách cứ hai câu, giáo huấn một chút rồi buông hắn ra, nói: "Mặc dù chỉ là mấy hộp điểm tâm, nhưng chuyện trộm cắp chính là không đúng, ngươi đến viện tử lĩnh một công việc, chờ tiểu thư tỉnh lại, lại đi nhận sai một chút, nghe thấy không?”
Niệm Cửu thành thật trả lời: "Nghe rồi.”
-
Ánh sáng rực rỡ, chim hót líu lo bên ngoài phòng.
Mộc Tình Tiêu ngồi trước gương trang điểm, trong gương đồng phản chiếu một khuôn mặt xinh đẹp, lông mày đẹp như tranh vẽ, xương cốt thanh tú, làn da ngọc ngà, còn chưa trang điểm, thật xứng danh tuyệt đại mỹ nhân trong lời đồn.
Trong khoảng thời gian thay đồ, Lục La nói với nàng chuyện một canh giờ trước.
Không có gì phải tức giận, thậm chí nàng còn cảm thấy nhẹ nhõm một chút, Mộc Tình Tiêu rũ xuống, suy nghĩ nói: "Như vậy xem ra, đứa nhỏ này đêm qua đến phòng ta, có lẽ thật sự là đến ăn vụng.”
Một lát sau, nàng bước ra khỏi nhà chính.
Trời hôm nay trong xanh, nắng nhẹ, hòa phong nhật lệ*, trong sân tràn ngập ánh ban mai, mùa thu Giang Nam còn chưa trút hết màu sắc.
*Hòa phong nhật lệ: gió dịu nắng sáng, khí trời tạnh ráo tươi sáng.
Thư Thấm Đường chiếm diện tích không nhỏ, Niệm Cửu vẫn đang chuyên tâm quét dọn, thiếu niên dồi dào sức trẻ, dọn sạch sẽ trên mặt đất, còn dùng khinh công đùa giỡn chạy tới chạy lui, ngay cả cỏ thối trong ao nhỏ, một ít lá khô và mạng nhện trên mái hiên cũng không buông tha.
Mộc Tình Tiêu đang muốn kêu hắn dừng lại, chợt thấy bên ngoài có một nam tử trẻ tuổi đi ngang qua, nàng tò mò không tự giác cất bước tới gần, dần dần thấy rõ.
Nam tử kia dáng người cao lớn, mặc một thân áo màu xanh biếc, hai mắt bị bịt kín bằng một dải gạc màu xám rộng ba ngón tay buộc ở sau đầu, mặc dù có che chắn, nhưng cũng có thể nhìn ra diện mạo người này có chút thanh tuấn, mặt như quan ngọc, tựa như một đống tuyết còn sót lại dưới ánh mặt trời, sạch sẽ sáng ngời, lại có chút cảm giác tái