Nửa vầng trăng sáng khuất sau những đám mây nặng trĩu, chỉ thỉnh thoảng tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Cố Diễn ngồi trên tường chùa, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm một nơi nào đó ở phía sau núi.
Từ xa nhìn lại, ba bóng người giống như ba con sâu, đi xuyên qua đống cỏ tối tăm, trên mặt Cố Diễn không có vẻ mặt gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn không buồn ngủ, phần lớn thời gian xuất thần là nghĩ đến nụ hôn kia.
Hắn vốn nên nhớ rõ hơn nỗi đau đớn và máu tanh ở đầu lưỡi, nhưng mà điều hắn nhớ lại hết lần này đến lần khác lại là sự mềm mại, ấm áp, ngọt ngào của nàng, cùng với nhịp tim của chính mình, kèm theo đó còn có chột dạ ——
Hắn lại thừa dịp ý thức nàng không được minh mẫn mà tự mình nhấm nháp tư vị tình đầu sơ khai này.
Trái tim rung lên, âm thanh kéo dài không dứt.
Trời sắp hửng sáng, xa xa truyền đến âm thanh làm cho hắn bừng tỉnh, nhìn về phía nơi đó.
Ba người kia đã không còn bò nữa mà là đứng dậy tụ tập lại một chỗ, một lát sau đồng loạt trở về.
Có vẻ như nó đã được tìm thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diễn lại ngồi một hồi, chờ bóng dáng bọn họ biến mất trong tầm mắt mới chậm rãi đi về.
-
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giây phút Nhị phu nhân lấy được cái hộp kia giống như dây đàn căng trong được buông lỏng, thiếu chút nữa mừng rỡ mà phát khóc.
Bà quay trở lại phòng không bao lâu thì nhìn thấy Cố Diễn xuất hiện trong phòng, giống như đã nắm chắc thời cơ, xem ra trực giác của bà không sai, Cố Diễn vẫn âm thầm theo dõi.
Nỗi sợ hãi đối với Cố Diễn còn chưa lắng xuống, khi nhìn thấy hắn im lặng xuất hiện nó lại lập tức thăng lên đỉnh điểm. Nhị phu nhân thậm chí còn cảm thấy chỉ mặc trung y ở phía sau núi một đêm lạnh lẽo cũng không làm cho bà cảm thấy sợ hãi bằng ở trước mặt Cố Diễn.
"Cố… Cố công tử, cái hộp... Ta đã tìm thấy nó rồi.”Nhị phu nhân run rẩy đưa hộp gỗ trong tay ra.
Cố Diễn không đưa tay ra nhận mà nói: "Đặt nó ở trong phòng ngươi, nàng ấy đã hoài nghi ngươi, ngày mai tất nhiên sẽ dẫn người tới lục soát, ngươi chỉ cần để nàng ấy tìm được cái hộp này là được.”
Nhị phu nhân hiểu được, đây không chỉ là để cho bà chủ động giao nhược điểm ra ngoài, còn phải làm bộ như bị người khác bắt được.
Sắc mặt bà thảm hại nhưng không dám cự tuyệt: "Vâng... Ta sẽ đặt nó ở dưới gối.”
"Còn nữa." Cố Diễn cúi đầu suy nghĩ một chút: "Sau này đến phiên ngươi đi lấy lòng nàng ấy, không phải với tư cách thẩm mẫu, mà là một con chó trung thành ngoan ngoãn.”
Thân thể Nhị phu nhân kịch liệt run rẩy một chút, vừa không cam lòng vừa sợ hãi, im lặng không nói.
"Nếu ngươi không muốn..." Cố Diễn không kiên nhẫn nhìn về phía bà, ánh mắt lạnh lùng.
Nhị phu nhân nhất thời co rúm lại nói: "Không phải, ta nguyện ý!”
Nghĩ đến Cố Diễn sâu không lường được, bà căn bản không dám kháng cự, chỉ có thể hy vọng Diêm La này có thể sớm rời khỏi Mộc gia.
-
Không giống như mọi đến hôm giờ Mão là đã dậy, Mộc Tình Tiêu ngủ một giấc ngủ thẳng đến giờ Thìn.
Lúc nàng tỉnh lại trên người đã không còn bất kỳ khó chịu nào, nàng nửa tỉnh nữa mơ đối với chuyện phát sinh đêm qua, giống như là uống say.
Nàng nhớ rõ lúc ấy Tần Văn Sách đang nói chuyện với nàng, nàng cảm thấy có gì đó không đúng, đoán là Nhị thẩm động tay động chân, sau đó có chút mơ hồ, chỉ biết Cố Diễn tới, còn có... hắn ta hình như đã hôn nàng phải không?
Nàng ngồi ở trên giường, suy nghĩ cẩn thận, hồi tưởng lại một chút, vừa vặn nhớ tới tối hôm qua trong lúc không tỉnh táo, nàng từng sinh ra tâm tư không bằng sai thì sai, sau đó chủ động...
Nhưng trên người nàng không có bất kỳ sự khó chịu nào, với sự hiểu biết của nàng về loại chuyện này tất nhiên là Cố Diễn cự tuyệt.
............
Tâm trạng của Mộc Tình Tiêu lúc này có chút mâu thuẫn, không thể giải thích rõ ràng.
Lập tức lại không nhịn được phẫn nộ nghĩ, nếu cự tuyệt vì sao hắn còn muốn hôn nàng?!
Nhíu mày suy tư một lúc lâu, nàng thở dài.
...... Thôi, có thể là nàng ngày suy nghĩ nên đêm có mộng.
Buổi chiều hôm nay sẽ hồi phủ, lúc này Thanh Đại và Lục La cùng ở đây, Mộc Tình Tiêu sau khi rửa mặt xong tùy ý ăn chút gì đó, rồi vội vàng hỏi chuyện đêm qua, có tra ra là bị động tay chân hay không.
Thanh Đại nói: "Đêm qua Cố công tử đến đã kiểm tra trà và lư hương, cuối cùng xác định có vấn đề ở lư hương, lúc công tử rời đi còn dặn nô tỳ bảo quản lư hương thật tốt.”
Mộc Tình Tiêu biết đêm qua Cố Diễn có tới, nhưng nàng có chút bất mãn, nàng rõ ràng chỉ hỏi đồ, Thanh Đại đề cập đến Cố Diễn làm cái gì.
Thanh Đại thấy nàng nhíu mày, hỏi: "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?”
"Không có gì," Mộc Tình Tiêu bình tĩnh lại, giả vờ thờ ơ nói: "Lư hương có vấn đề gì?”
Thanh Đại lấy lư hương ra, xốc nắp lò lên, lộ ra nguyên liệu chưa cháy hết bên trong, nói: "Nô tỳ trước khi kiểm tra đã suy đoán, có thể làm cho tiểu thư không phát hiện ra gì, lại liên tưởng đến thời gian phát tác, rất có thể là Ẩn Hoan Hương, sau đó quả nhiên phát hiện trong những tàn liệu này, cũng may Cố công tử phát hiện sớm, lập tức tưới nước lên lư hương, bằng không nó sẽ bị thiêu rụi hết.”
"..." Lại nhắc tới hắn.
Thanh Đại không hề phát hiện, nàng gạt tàn liệu lên ý bảo Mộc Tình Tiêu nhìn lại, nói: "Đàn hương là khối màu nâu nhạt, Ẩn Hoan Hương là hạt bột màu hồng nhạt, nó lúc chưa đốt còn có thể ngửi được hương hoa nhàn nhạt, lúc này ngửi thì không có việc gì nhưng hợp với bất kỳ loại hương liệu nào khác rồi đốt lên, mùi hương của nó sẽ lập tức biến mất khiến người ta không phát hiện được, dược hiệu còn mạnh hơn so với mị dược thông thường, nghe nói nếu không kịp thời giải dược, sẽ làm cho người ta khó chịu thức cả đêm, cho dù có chịu đựng được thì cuối cùng cũng ảnh hưởng đến khả năng sinh con của nữ tử.”
Mộc Tình Tiêu là lần đầu tiên nghe tới loại thuốc này, nghe vậy có chút kinh ngạc: "Vậy làm sao để giải dược?”
Thanh Đại nhất thời đỏ mặt, ấp úng nói: "Tất nhiên là cùng nam tử..."
“?” Vậy chuyện gì đã xảy ra với nàng.
Mộc Tình Tiêu hoàn toàn mơ hồ, nhưng lại không tiện hỏi người khác, chỉ có thể nghĩ đến lúc gặp Cố Diễn thử thăm dò một chút.
Việc cần phải làm bây giờ là tìm được chứng cớ, bắt được hung thủ, trong lòng nàng có một ý tưởng nhưng vẫn hỏi Thanh Đại, dù sao nàng có vẻ có hiểu biết về loại hương liệu này.
Thanh Đại nói: "Ẩn Hoan Hương cực kỳ khó có được, người có thể lấy được không nhiều lắm, huống chi nơi này là cửa Phật, cấm loại vật này xuất hiện, nếu có thể tìm được người đứng sau cất giấu hương liệu, lại so sánh với hương liệu còn sót lại này, thậm chí chỉ là ngửi mùi, về cơ bản có thể chứng minh,