Mộc nhị gia đang nghĩ ngợi, nếu là người được thuê tới, hẳn là không biết nhiều lắm, thuận miệng lừa gạt qua để bảo vệ mạng nhỏ là được, không nghĩ tới lập tức bị vạch trần, trong lòng kêu khổ không ngừng.
Người này còn nói hắn có liên quan đến chuyện năm đó, trong lòng Mộc nhị gia có chút sợ hãi.
Chuyện năm năm trước hắn cũng không biết nhiều, hắn không biết đại ca đại tẩu ở thượng kinh đã gây ra chuyện gì, tại sao họ lại đột ngột qua đời, hắn nhiều lắm cũng chỉ biết đó không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Về sau có người mua chuộc hắn, còn cho hắn món lợi lớn như vậy, hắn nghĩ người chết cũng đã chết rồi, vậy mưu cầu chút lợi ích thì có cái gì sai?
Huống chi hắn còn bị uy hiếp, người nọ nói nếu hắn không theo, hoặc dám nói ra việc này, kết quả có thể giống như đại ca hắn.
Rũ mắt nhìn mũi đao đang đến gần, hắn nghĩ, nhiều năm như vậy không có việc gì, người kia năm đó sợ là đã sớm quên một tiểu lâu la như hắn, nguy cơ trước mắt mới là nguy cơ chân chính.
Quyết định chắc chắn, hắn nói: "Là Chương đại nhân đứng đầu Án Sát sứ ti năm ấy.”
“Chương Hưng Nghiệp?” Người phía sau đột nhiên nói.
"Vâng." Người này có thể thốt ra tên của Chương đại nhân, xem ra hắn nói mình là người trong triều có quan hệ với việc này không giống giả vờ.
"Còn gì nữa? Chương Hưng Nghiệp không có bản lĩnh lớn như vậy, có thể cho ngươi loại lợi ích đó." Người phía sau lại nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc nhị gia không nghĩ tới người này lại khó đối phó như vậy, chỉ đành tiếp tục nói: "Chương đại nhân dẫn ta đi gặp một người, ta không biết là ai, chỉ nghe Chương đại nhân gọi hắn là Quốc công gia, chính là "Quốc công gia" này khiến cho ta không còn níu kéo vụ án của ca ca ta không buông nữa, còn hứa với chức quan của ta, uy hiếp ta không thể nói ra, cũng chỉ coi như là triều đình bồi thường cho Mộc gia.”
Hắn không nói thêm là một tháng trước đi công sai trên Thượng Kinh, hắn tình cờ gặp và nhận ra người đó.
Nhưng mà chuyện năm năm trước hắn nói là sự thật, sẽ không có sơ hở gì, người phía sau sẽ không đoán được hắn có điều giấu diếm.
Tuy nhiên, chủy thủ bên cổ hắn vẫn không có dấu hiệu buông ra, hắn không thể không nhắc nhở: "Ta nói xong rồi, ngươi buông ta ra được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phía sau trầm giọng nói: "Xoay người lại.”
Mộc nhị gia đã sớm muốn nhìn xem rốt cuộc là người nào lại lớn mật như thế, dám ở trong phủ hắn uy hiếp hắn, chỉ là ngại chủy thủ uy hiếp nên không dám quay đầu nhìn, nếu người này đã yêu cầu như vậy hắn tự nhiên thuận theo xoay người.
Không ngờ một khuôn mặt xanh lét nhe răng nanh lao thẳng vào mặt khiến hắn theo bản năng ngã ngửa ra sau, đang muốn hét lên kinh hãi thì gáy đau nhói, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Cố Diễn không lập tức tháo mặt nạ ra.
Hắn nửa ngồi xổm xuống, dùng chủy thủ khoa tay múa chân trước mặt Mộc nhị gia vài cái, cuối cùng rạch hai đường chữ thập trên mỗi bên má trái và phải của hắn.
-
Mộc nhị gia thức dậy sau cơn giá lạnh vào lúc bình minh, phát hiện mình đang nằm trong hoa viên nhỏ, thị vệ cũng không biết sống hay chết nằm ở một bên, hắn gian nan đứng dậy đá vài cước, mới đá cho người tỉnh.
Sau khi thị vệ đứng lên, nương theo ánh trăng nhìn thấy nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu của Nhị gia, hắn kinh hãi: "Nhị gia, trên mặt ngài làm sao vậy?”
Mặt Mộc Nhị gia đã đông cứng, lúc này cảm giác rất yếu ớt, hắn nghe vậy giơ tay lên, không nặng nhẹ lướt lên mặt, nhất thời đau đến "Ôi" một tiếng, cả người thanh tỉnh vài phần.
Có thứ gì đó ẩm ướt dính dính trên tay hắn, ban đêm không thấy rõ nhưng mùi máu tươi nồng nặc và cảm giác ngứa ran trên mặt, làm cho hắn có loại dự cảm không tốt.
"Trở về trước."
Một lúc lâu sau, trong một gian phòng nào đó của Cảnh Minh Đường truyền ra tiếng quát lớn giận dữ, tiếng cốc vỡ trên sàn, còn có một tiếng hắt hơi kinh thiên động địa.
Sau khi trời sáng, Mộc nhị gia phái người đến phủ nha xin nghỉ, Cảnh Minh Đường điều thêm nhiều hộ vệ bao vây chặt chẽ chủ phòng, hắn cực kỳ sợ người đeo mặt nạ xuất quỷ nhập thần đêm qua.
-
Chiều nay.
Lợi dụng lúc không có việc gì để làm Cố Diễn giấu Mộc Tình Tiêu ra khỏi phủ, đi về ngõ miên một chuyến.
Mấy ảnh vệ nhàn rỗi đến mức sắp mọc nấm nhìn thấy hắn hưng phấn đến luống cuống tay chân, vây quanh hắn, Ngự Lục ân cần nói: "Điện hạ, ngài bảo Ngự Tam đi theo Thẩm Đồng Phong đã có tin tức, hắn thuê thuyền đi về phía bắc, hôm qua đã qua Hoài An, người vẫn tốt không có sơ suất gì.”
Hoài An? Đây không phải là phương hướng đi Thục Địa, Thẩm Đồng Phong quả nhiên giấu diếm cái gì đó với nàng.
"Biết rồi." Cố Diễn gập đầu thản nhiên nói, "Tiếp tục đi theo, tốt nhất mỗi ngày đều có tin tức, âm thầm đưa đến Mộc phủ cho ta.”
"Vâng." Ngự Lục nói với vẻ mặt hưng phấn khi có việc để làm, đưa đến Mộc phủ chẳng phải là có thể nhìn thấy vị Mộc gia đại tiểu thư khiến điện hạ mê đến thần hôn điên đảo kia sao.
"Lục Kiền đâu?" Cố Diễn không để ý tới vẻ mặt cổ quái của hắn.
"Lục huynh buổi trưa đã mang theo Ngự Bát ra ngoài, nói là sẽ đi khoảng hai canh giờ, hẳn cũng sắp trở về."
Lúc này Cố Diễn mới chú ý tới ảnh vệ thiếu một người, nhưng hắn không để ý: "Vậy ta ở đây chờ một chút.”
Anh trực tiếp ngồi xuống, chống khuỷu tay lên bàn, vịn trán, nhắm mắt lại, trong đầu suy tư, làm sao có thể nói chuyện Mộc Tình Tiêu muốn biết cho nàng biết, lại không để cho nàng phát hiện dị thường.
Có lẽ là bởi vì quá hiếm thấy Điện hạ, mấy ảnh vệ cũng canh giữ ở một bên chờ theo, còn có người đẩy Ngự Lục, ý bảo hắn nói với điện hạ cái gì đó.
Ngự Lục cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, nhưng muốn hỏi hắn cũng không dám hỏi, cân nhắc hồi lâu mới tìm được lời muốn nói: "Điện hạ, ngài tính bao lâu thì trở về kinh thành?”
Cố Diễn khẽ giương mắt, thần sắc có chút lạnh lùng, đang định mở miệng đuổi người, Ngự Thất ở một bên đột nhiên hỏi: "Điện hạ, ngài dự định khi nào sẽ mang Mộc tiểu thư cùng nhau trở về Thượng Kinh vậy?”
Sự lạnh lùng chợt nhạt đi một chút, Cố Diễn nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, nhưng một lúc lâu cũng không có kết quả, nói: "Phải xem ý nàng ấy.”
Mọi người âm thầm giơ ngón tay cái cho Ngự Thất, không biết ai còn vụng trộm giẫm lên Ngự Lục một cước, Ngự Lục yên lặng nhịn.
Một đám người lại bắt đầu liều mạng nghĩ đến vấn đề có thể hỏi, phải có liên quan đến Mộc tiểu thư, bằng không điện hạ khẳng định không muốn phản ứng.
Còn chưa nghĩ ra cái gì, Lục Kiền đã trở về.
"Điện hạ tìm ta có chuyện gì sao?"
Cố Diễn đẩy những người còn lại ra, đi thẳng vào vấn đề: "Để đại nhân nhà ngươi giúp ta điều tra một vụ án cũ, cũng coi như có quan hệ với phần mật báo kia.”
Đêm qua hắn suy nghĩ một chút, vẫn là để cho người trong triều giúp hắn điều tra sẽ thuận tiện hơn, dù sao hắn giúp bọn họ nhiều lần như vậy.
Lục Kiền nghe vậy, một chút cũng không cảm