"Đều đứng lên đi, không cần đa lễ."
Nghe Sở vương nói xong, mọi người nhao nhao đứng lên.
Mộc Tình Tiêu Cố nén khó chịu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng dán chặt vào người cách đó mấy bước, lặng yên dừng lại trong chớp mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng mới sống lại không quá một tháng, tất cả những kỹ ức kiếp trước vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ, nếu có thể, nếu như có thể, nàng vô cùng muốn tự tay trả lại những gì nàng phải chịu đựng lên trên người người nọ.
Nếu như kiếp này hắn vẫn muốn lặp lại chiêu bài cũ, vậy cứ việc đến đây.
Sở vương phát hiện một ánh mắt có chút khác thường, theo cảm giác nhìn lại thì thấy một nữ tử duyên dáng thướt tha cúi đầu thu mắt đứng cách đó không xa, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, mặc dù da hơi trắng một chút, nhưng sạch sẽ thanh nhã làm cho người ta kinh diễm.
Hắn thản nhiên nhìn lại nữ tử hắn suýt đụng phải khi vừa vào cửa, coi như đẹp mắt, so sánh lại có chút bình thường.
Không biết người nào mới là chất nữ của Mộc Nhị gia.
Mộc Nhị gia đứng lên, vô cùng thành khẩn nói: "Điện hạ sao đột nhiên tới đây? Hạ quan không thể nghênh đón từ xa, mong điện hạ thứ tội.”
"Mộc đại nhân không cần khách khí như thế, bổn vương với ngươi có thể coi như bằng hữu, nghe nói ngươi bị bệnh, ta đến thăm một chút cũng là nên..." Sở vương nói chuyện, bỗng nhiên chú ý tới vết trầy xước hai bên gò má Mộc Nhị gia, nhất thời sửng sốt, " Mặt của ngươi... Có chuyện gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Nhị gia: "!!!”
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người chuyển sang, Mộc Nhị gia vội vội vàng vàng quay đầu nhặt lại miếng băng rơi xuống đất, một lần nữa che lại trên mặt, đồng thời xấu hổ đến mặt đỏ bừng, liên tục nói: "Không có gì... không có việc gì... "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rồi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Sở vương, đành cắn răng nói: "Khụ, đêm qua lúc hạ quan hồi phủ trời đã quá muộn, thân thể hạ quan không thoải mái không cẩn thận ngất xỉu trong hoa viên, sau khi tỉnh lại thì bị như vậy, có thể không cẩn thận bị thứ gì đó cào phải, không sao, miệng vết thương rất nông, qua hai ngày sẽ không còn..."
Hắn nói như thế lại không biết trong phòng này, người chân chính quan tâm vết thương của hắn mấy ngày có thể tốt chỉ không quá hai người, còn lại đều ở trong đầu suy đoán, Mộc Nhị gia đắc tội với người nào đó rồi bị trả thù, thủ đoạn này thật đúng là, chậc, nhục nhã cực kỳ.
Mộc Nhị gia mang theo đủ loại ánh mắt khác thường, dẫn Sở vương vào trong phòng ngồi xuống.
Mới vừa rồi hắn trốn quá nhanh, Sở vương cũng không thấy rõ lắm, bèn giả vờ quan tâm nói: "Đã như vậy, chỉ là mấy vết thương thôi, Mộc đại nhân cần gì phải phiền toái che đậy như thế, cũng không dễ khỏi hẳn.”
"Không phiền toái không phiền toái." Mộc Nhị gia kiên quyết không buông tay.
"Bổn vương vừa vặn có một lọ kim sang dược rất tốt, Mộc đại nhân không ngại thử xem." Sở vương nói xong, từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đưa cho Mộc nhị gia.
Mộc nhị gia thụ sủng nhược kinh, đang muốn đưa tay thì bỗng nhiên dừng lại, cẩn thận đổi thành một tay vươn hai ngón phân biệt giữ chặt băng gạc hai má trái phải rồi mới vươn tay kia tiếp nhận bình sứ: "Hạ quan đa tạ điện hạ quan tâm.”
"Không cần khách khí, hiện tại bôi thuốc đi, bổn vương nhìn cũng yên tâm."
Mộc Nhị gia: "..."
Sở vương nhìn chằm chắm hắn không chớp mắt, có chút áp lực.
Mộc Nhị gia âm thầm hít sâu một hơi, phân phó với tôi tớ trong phòng: "Các ngươi đều lui xuống đi.”
Tôi tớ nhao nhao lên tiếng lui ra.
Mộc Thi Lan vốn đang định ra ngoài, quay lại nói: "Cha, để con bôi thuốc cho cha đi.” Mới vừa rồi cũng là nàng tự mình hầu hạ, lúc này thỉnh cầu như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Cùng lúc đó, Mộc Tình Tiêu cũng lên tiếng nói: "Nhị thúc, nếu thúc đã có khách cần chiêu đãi, chất nữ cũng không tiện quấy rầy, xin cáo lui trước.”
"Chờ một chút." Sở vương đột nhiên nói.
Chỉ trong mấy câu vừa rồi hắn đã biết thân phận nữ tử trước mắt, mục đích hắn đến Mộc phủ chính là vì nàng, sao có thể dễ dàng để cho nàng rời đi trước.
Nhưng mà hắn nhất thời cũng không nghĩ ra lý do để lưu người ta lại, dừng một chút mới nói: "Muốn nói quấy rầy, bổn vương không mời mà đến mới là quấy rầy các ngươi, các ngươi không cần bận tâm bổn vương, nên làm như thế nào thì vẫn như thế, nếu bởi vì bổn vương ở đây mà muốn lảng tránh, bổn vương sẽ mất hứng.”
Sự khó chịu trong thân thể Mộc Tình Tiêu mới vừa rồi hơi chậm lại, nghe vậy lại tăng thêm một chút, nàng hiện tại thầm nghĩ cách cách xa tên ngụy quân tử này một chút, nhưng ngại thân phận đè người, không thể làm theo ý mình.
Mộc nhị gia vừa nghe Sở vương nói như vậy, nghĩ đến kế hoạch của hắn và Sở vương cũng vội vàng khuyên Mộc Tình Tiêu ngồi thêm một lát nữa, huống hồ có người ngoài ở đây cũng không cần lo lắng chuyện nàng cố ý muốn hỏi.
Mộc Thi Lan ở bên cạnh thấy trong mắt Sở vương gần như chỉ nhìn tỷ tỷ, trong lòng có chút khá khó chịu, đúng lúc này nói: "Cha, để nữ nhi bôi thuốc cho người trước đi.”
Ánh mắt Sở vương cuối cùng cũng trở lại trên người hai cha con này.
Trong lòng Mộc Thi Lan dễ chịu hơn một chút mà trong lòng Mộc Nhị gia lại kêu khổ, nhưng hắn không có cách nào cự tuyệt, đành phải buông tay lấy hai mảnh băng kia xuống.
Lúc này Sở vương mới nhìn kỹ lại, phát hiện hai vết thương hình thù kỳ lạ kia thực ra là hai chữ thập lớn, vết xước hẹp, dài và bằng phẳng, trông như bị gây ra bởi lưỡi đao cực kỳ sắc nét.
Quả nhiên là Mộc Nhị gia sĩ diện nói dối, cũng không biết hắn đắc tội với ai, tính tình thật ác liệt.
Sau khi thuốc uống xong, Sở vương cũng thỏa mãn lòng hiếu kỳ, liền nói: "Thấy Mộc đại nhân bôi thuốc xong, bổn vương cũng yên tâm, nếu không có gì đáng ngại, bổn vương không quấy rầy nữa.”
"Vậy hạ quan tiễn vương gia." Mộc nhị gia ân cần nói.
Mộc Thi Lan vội vàng ngăn lại: "Cha vẫn đang bị phong hàn, ra ngoài hóng gió không thích hợp, để nữ nhi tiễn điện hạ đi.”
"Không phiền hai vị nữa." Sở vương nhìn về phía Mộc Tình Tiêu, ánh mắt không rõ ý tứ: "Vừa rồi vị Mộc tiểu thư này muốn rời đi, hiện tại vừa vặn để cho tiểu thư tiễn bổn vương đi, Mộc phủ này rất lớn, mới vừa rồi lúc tiến vào hạ nhân dẫn bổn vương một đoạn đường, kế tiếp làm phiền Mộc tiểu thư.”
Hắn nói chuyện không cho phép cự tuyệt, Mộc Tình Tiêu tự biết trốn không thoát, nên cố nén khó chịu, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà thong dong nói: "Vậy điện hạ mời theo ta.”
Sau khi hai người đi ra ngoài, ánh mắt Mộc Thi Lan ngưng trệ hồi lâu, trong mắt lộ ra vài tia không cam lòng, khi bóng lưng hai người hoàn toàn biến mất, không nhịn được nói: "Cha, cha nói Sở vương điện hạ không phải là coi trọng tỷ tỷ chứ?”
Mộc Nhị gia