Ôn Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn khuôn mặt tuần tú của người đàn ông ở trước mặt này.
Nhất thời, trong đầu cô rồi loạn.
Cô không hiểu, tại sao Mặc Tu Trần lại phát hỏa lớn như vậy, câu nói ‘anh ấy không phải… vừa rồi của anh là có ý gì.
Ôn Cẩm không chỉ là anh trai cô mà còn là người thân duy nhất của cô lúc này, sao cô có thể vì mình đã kết hôn rồi mà có thể giữ khoảng cách với anh trai mình được.
Cô mím nhẹ môi dưới, cố gắng nói lý lẽ với anh: “Mặc Tu Trần…”
Mặc Tu Trần đột nhiên quay người lại, cúi đầu thắt dây an toàn, khởi động xe.
Lời nói của Ôn Nhiên bị vướng trong họng, trong lúc nhát thời một chữ cũng không nói ra được.
Trong lòng cô phảng phất một tầng nỗi buồn. Buổi chiều ở trong phòng làm việc của cô, anh nói, cho dù có tìm được cô gái đã cứu anh khi đó, anh cũng sẽ không buông tay cô.
Đêm nay ở trong bệnh viện, anh tự trách mình vì cô suýt bị bắt đi, cô cho rằng đó là cách anh tỏ tình với cô. Mặc dù không trực tiếp nói thích và yêu, nhưng anh không hề giấu giếm sự quan tâm của mình.
Nhưng trong nháy mắt, trong miệng anh lại thực sự nói ra hai từ “ly hôn”.
Im lặng suốt dọc đường, về đến nhà, lên tầng hai, vào phòng ngủ chính, Ôn Nhiên lấy hết can đảm, một lần nữa chủ động ngăn lại Mặc Tu Trần đang đi về phía phòng tắm: “Chúng ta nói chuyện được không? “
Mặc Tu Trần dừng lại, dáng người cao thẳng đứng dưới ánh đèn pha lê chói mắt, nhìn Ôn Nhiên bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đôi môi mím lại thành một đường chỉ lạnh lùng nghiêm nghị, im lặng không nói.
Ôn Nhiên hít một hơi, chỉ vào sofa cách đó vài bước: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Cô xoay người đi về phía ghế sofa, Mặc Tu Trần đi theo cô đến trước ghế sofa, anh hơi dừng lại, khi cô vỗ về vị trí bên cạnh, cuối cùng anh cũng từ bỏ ý định ngồi ở đối diện, ngồi xuống bên cạnh cô.
Ôn Nhiên nhìn khuôn mặt tuần tú của Mặc Tu Trần, do dự một chút, nhẹ nhàng gọi tên anh: “Tu Trần.”
Mặc Tu Trần vốn dĩ đang nhìn về phía trước, nghe được giọng nói của Ôn Nhiên anh đảo mắt, nhìn về phía cô.
“Có phải anh đang giấu em chuyên gì đó đúng không?”
Không biết câu hỏi của Ôn Nhiên quá đột ngột, hay là Mặc Tu Trần chột dạ, ánh mắt anh lóe lên, anh hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Ôn Nhiên hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn anh không chớp, nói ra sự nghỉ hoặc của mình: “Em cũng muốn biết là chuyện gì, anh không phải loại người không nói lý lẽ. Trước đây, lúc anh nói em rất quan tâm đến anh Có, em liền nói, nếu anh để ý thì em sẽ giữ khoảng cách với anh ấy.”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần hơi thay đổi, trong lòng có chút kinh ngạc về sự nhạy cảm của Ôn Nhiên.
Khóe miệng của Ôn Nhiên kéo ra một nụ cười nhàn nhạt không rõ ràng, rất nhanh liền biến mát: “Em nhớ, lúc đó anh nói sẽ không hạn ché quyền tự do kết bạn của em, đúng không?”
Đôi lông mày ưa nhìn của Mặc Tu Trần khẽ cau lại, anh đột nhiên có chút hối hận vì đêm nay mình đã không kiềm chế được cảm xúc, nhìn thấy cô và Ôn Cẩm tiếp xúc thân mật như vậy, trong lòng anh nhát thời nồi lên ghen tị, nói lung tung.
Tất cả những chuyện liên quan đến cô, anh dường như càng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Thấy anh không trả lời, Ôn Nhiên cũng không miễn cưỡng, nói: “Anh không hạn chế em kết bạn, càng không nên hạn chế em và anh trai em gần gũi mới đúng. Cho dù anh không biết em và anh trai em từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt, cũng sẽ không vô lý như vậy, khi em chỉ còn có một người thân là anh ấy, anh còn muốn em giữ khoảng cách với anh ấy.”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần thay đổi, lạnh lùng nói: “Anh không thích anh ấy cố ý tự trách, làm em thấy áy náy.”
Ôn Nhiên cười nhẹ, chỉ là nụ cười có chút tự giễu, cô không ngốc, cho dù có lúc Mặc Tu Trần ấu trĩ như một đứa trẻ, anh cũng sẽ không vì chuyện như vậy mà