Trong buổi chiều ngày hôm đó anh trai cô Diệp Bạch Vũ đã làm thủ tục xuất viện sớm nhất cho cô, bác sĩ không đồng ý bởi việc cho một bệnh nhân vừa qua cơn nguy kịch xuất viện sớm như vậy được, nhưng Diệp Bạch Vũ đã khẳng định sẽ chăm sóc tốt nên bác sĩ đành đồng ý cho cô xuất viện.
Sau khi được xuất viện cô lại muốn trở về căn nhà mà mình sống ba năm nay, căn nhà tưởng chừng sẽ có được hạnh phúc, sẽ có những kỉ niệm đẹp nhưng giờ nó chỉ là một mảnh u buồn.
Diệp Vân Ánh không phải về ôn kỷ niệm hoài bão với nơi đau khổ này, cô về là lấy đi đồ đạc thuộc về mình.
Bước vào căn phòng mình sống ba năm qua cô có chút không ngờ nhưng cô không mềm lòng, đi tới tủ lấy những bộ quần áo, váy thuộc về mình còn những bộ liên quan đến Lục Tần Phàm cô không hề đụng tới, kể cả những thứ nhỏ nhặt trước kia cô quý trọng thì bây những thứ đó đối với cô chỉ là những thứ vứt đi.
Diệp Vân Ánh tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út mình quý trọng từ trước tới giờ để xuống bàn.
Nhìn chiếc nhẫn cô lại thấy được sự xiềng xích bấy lâu nay nó dành cho mình.
Cô không nuối tiếc hay thay đổi quyết định, nhìn cả căn phòng một lần nữa cô liền đi thẳng ra ngoài không hề ngoảnh đầu lại, ở phòng khách Cố Thành viên đã ở đó chờ cô giúp cô kéo vali đi.
Người hầu đi tới hỏi cô tính đi đâu, Diệp Vân Ánh mỉm cười trả lời:
“Đừng gọi tôi là thiếu phu nhân, tôi không còn liên quan đến Lục gia nữa!"
Người làm nhìn nhau không hiểu, muốn hỏi lại nhưng đã thấy cô bước theo người đàn ông khác nên đã không hỏi thêm.
Diệp Vân Ánh trong lòng nói một câu trước khi ra cửa biệt thự của Lục Tần Phàm:
“Tạm biệt nơi đau khổ, hẹn ngày không gặp lại!"
Diệp Vân Ánh không muốn mình còn gặp lại Lục Tần Phàm, mối tình đầu tiên của cô.
Không muốn gặp lại kẻ đã khiến cô trăm ngàn kim đâm vào tim, kẻ đã không biết yêu, xem nhẹ khinh thường tình yêu của cô.
Rất nhanh tin cô đã ký vào giấy ly hôn và đã dọn đi đã được đến tai anh.
Ở bệnh viện do vừa phải chăm sóc tình nhân nhỏ nằm viện do tai nạn làm trật khớp chân, nên anh không có thời gian tiếp thêm việc có liên quan đến Diệp Vân Ánh, mãi đến khi anh về lại biệt thự mới nhận được tin và giấy ly hôn.
Lục Tần Phàm tay nắm tờ giấy ly hôn trong đầu nghĩ đến tương lai của mình và Vương Bảo Châu, không nghĩ đến việc mình đã mất đi một người yêu mình để rước một kẻ lợi dụng mình vào nhà.
“Xem ra cô ta cũng biết điều, mình còn tưởng phải đến ép cô ta nữa!" Anh vui mừng trong lòng đến nở hoa.
Sự hạnh phúc đó của anh chỉ là sự khởi đầu cho sự đau khổ của anh về sau.
_______
Tại Diệp gia
Diệp lão gia lần này đã cho người làm chuẩn bị mọi thứ phòng ốc tốt nhất cho cô, dù gì ngày mai cô cũng đã lên đường đến vùng đất mới tìm hạnh phúc mới, nên phận làm cha không thể không chuẩn bị tốt cho con gái mình một nơi ngủ nghỉ tốt để ngày mai lên đường.
“Ngày mai đến đó xuống sân bay là gọi điện về báo với chúng ta một tiếng đấy!" Diệp lão gia căn dặn
Diệp Vân Ánh vẫn chưa quen việc được mọi người đối xử nhẹ nhàng nên khi trả lời còn ngượng ngạo: “ Con sẽ nhớ!"
“Ở bên đó cứ việc học không cần nghĩ đến tiền và chỗ ở, bố mẹ và anh con sẽ lo cho!" Diệp phu nhân ngồi bên gọt táo nhẹ nhàng mà căn dặn cô.
Mọi người trong nhà đều rất tốt đó là do trước kia cô chưa từng nhìn nhận mọi thứ thôi, là cô chưa làm cho người trong nhà nhận ra tầm quan trọng của cô nên mới bị hắt hủi như vậy.
“Còn có một vấn đề nữa đó là nếu em muốn sang đó cần có người bảo hộ nên anh đã nhờ Cố Thành viên