- Bác Tần, Tiêu Thần anh ấy không sao chứ? Cháu rất lo cho anh ấy!
Uông Tiểu Kỳ lo lắng hỏi, trong ấn tượng của cô, Tiêu Thần là một con rùa có chút may mắn.
Xà nhân kia, nghe Tần Khác Thủ nói như vậy, lại từ nhỏ đến lớn sống cùng rắn, lại là có cái gì mắt cộng sinh cùng với nhiều đồ vật vô cùng kì dị này nọ, tên kia quả thực chính là yêu quái nha, để một nam sinh lớp 11 đi bắt yêu quái, đây quả thực là chuyện đùa, một chuyện đùa nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của Tiêu Thần!
- Ha ha, Tiểu Kỳ, cháu cứ tin bác Tần đi, nó không có chuyện gì đâu.
Tần Khác Thủ mỉm cười nói.
- Vì sao lại nói như vậy?
Uông Tiểu Kỳ vội hỏi, nghĩ đến Tần Khác Thủ đã nhìn ra vấn đề mấu chốt gì.
- Trực giác! Trực giác của đàn ông!
Tần Khác Thủ thần bí nói với Uông Tiểu Kỳ một câu, sau đó làm một động tác tay, mười mấy vệ sinh áo đen xung quanh lập tức chạy đến che chở bốn người chen chúc đi ra ngoài đám người.
- Trực giác?
Uông Tiểu Kỳ thiếu chút nữa té xỉu, Tần Khác Thủ này bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò chơi con gái?
- Cứ yên tâm đi, bác Tần của cháu dựa vào trực giác này mấy chục năm, chưa tính sai bao giờ!
Tần Khác Thủ cười cười, quay đầu nhìn lại tòa nhà hành chính, màn sương đen kia đã tản đi rồi, máy bay trực thăng kia cũng đã rời đi.
Tiểu tử kia có lẽ vẫn còn sống sót?
Tần Khác Thủ kéo Uông Tiểu Kỳ, dưới sự hộ vệ của bốn vệ sĩ rất nhanh liền ra khỏi đại quân học sinh chật chội…
Phía sau tòa nhà hành chính.
Phía sau tòa nhà hành chính xây dựng một cái hồ lớn, toàn bộ mặt sau tòa nhà cũng dùng loại thủy tinh công nghiệp xây lên.
Ba~!
Ba~!
Nếu có người trên một cái thuyền nhỏ trên hồ, ngẩng đầu lên nhìn về hướng tòa nhà hành chính sẽ thấy một hiện ra một người, đang từ trên lao xuống, nhảy từng tầng từng tầng một. Tuy nhiên thân hình người nọ không lớn lắm so với thân hình người bình thường, thân thủ cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, người này chính là Tiêu Thần.
- Đám đặc công này thật phiền phức!
Tiêu Thần miệng thì thầm một câu, hai tay bắt được cửa sổ thủy tinh bên cạnh, chân đạp vào mép cửa sổ, đây là tầng 6.
- Còn 5 tầng nữa!
Tiêu Thần cúi đầu nhìn xuống dưới, dưới độ cao của năm tầng là một mảnh hồ nước long lánh.
Cũng may là phía sau còn có một cái hồ, là một con đường nhỏ không có nhiều xe cộ qua lại, sau con đường nhỏ là viện y học chuyên khoa, chỉ có vài học sinh viện y học đi qua đó. Tuy không ai ăn no không có việc gì làm nhìn chằm chằm vào phía sau tòa nhà hành chính, coi như là nhìn thấy cũng không có khả năng ngay lập tức báo cảnh sát, học sinh ở bên kia phỏng chừng còn không biết đại học BJ bên này xảy ra chuyện lạ.
Ghé vào mép cửa sổ tầng 6, Tiêu Thần cả người giống như con bọ ngựa, tay và chân giống như móc sắt gắt gao ôm lấy mép cửa sổ.
Ầm
Cửa phòng làm việc gian phòng này bị đẩy ra, liên tiếp có tiếng bước chân hỗn độn truyền tới.
- Mấy người qua bên kia! Mấy người theo tôi!
Trong phòng làm việc truyền đến tiếng quát của các đội viên đặc công, mấy đội mang mũ màu đen cầm súng tự động chia làm hai tổ, một tổ tìm trong đại sảnh văn phòng, một tổ tìm ngăn tủ, hộp và các nơi khác trong phòng làm việc.
Rầm!
Một đội viên đặc công rất cảnh giác đi tới trước cửa sổ, lập tức kéo bức màn, một trận ánh sáng chói mắt từ cửa sổ thủy tinh truyền tới.
- Báo cáo Đội trưởng, cửa sổ bên này không có!
Đội viên đặc công rất cẩn thận kiểm tra xung quang cửa sổ cũng không phát hiện có cái gì dị thường.
- Báo cáo đội trưởng, trong tủ cũng không có!
- Báo cáo đội trưởng, trong rương cũng không có!
- Báo cáo đội trưởng, dưới bàn làm việc cũng không có!
Liên tiếp rất nhiều âm thanh chuyên nghiệp báo cáo, cho thấy đám đặc công này có tố chất rất chuyên nghiệp. Sau khi kiểm tra cẩn thận căn phòng, các đội viên đặc công này mới lui ra khỏi phòng, di chuyển đến điều tra căn phòng khác.
- Phù, thiếu