Cả Hồ Phi Nguyệt lẫn Nhạc Tư Kỳ không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ thấy đứng ở đó là một thân ảnh nữ nhân khá là cao, Hồ Phi Nguyệt cao đến hơn 1.7 mét nhưng vẫn còn có vẻ thấp hơn.
Nữ nhân này ăn mặc khá là bạo lộ, một chiếc áo ngắn bó sát cơ thể để lộ phần eo, dưới là một chiếc quần ngắn đến ngang đùi, nếu không phải trên người vẫn còn một chiếc áo choàng mỏng khoác lên thì còn hở hang hơn nữa.
Thân hình nữ nhân cực kỳ hoàn hảo, làn da hơi nâu rám nắng khoẻ mạnh, một đôi gò bồng đảo to quá cỡ, bên dưới là kiều đồn nở nang và cặp chân dài thẳng tắp, ở giữa lại là một vòng eo thanh mảnh đến mức khó tin lộ rõ cơ bụng tạo thành một tỉ lệ phải nói là hoàn mỹ từ đầu đến chân.
Một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành đủ để so sánh với mỹ nữ cấp bậc hoạ thuỷ như Hồ Phi Nguyệt, hơn nữa lại tràn ngập vẻ mị hoặc quyến rũ trời sinh khiến người khác khó cưỡng lại được.
Mái tóc óng ả màu đen buông ngang lưng, kì lạ đó là đôi mắt của nàng lại giống hệt với Tử Phong, hoàn toàn không có con ngươi mà chỉ là một mảnh đen kịt.
“Ồ, là Mị Nhi đấy à, trở về rồi sao.” Hồ Phi Nguyệt nhìn thấy nữ nhân trước mặt liền cười nói.
Nữ nhân được gọi là Mị Nhi kia nghe thấy thế hơi ngẩn người ra một chút, sau đó trực tiếp lao thẳng vào người Hồ Phi Nguyệt, đẩy ngã nàng xuống giường, vui mừng reo lên
“Tỷ tỷ!!”
“Ngoan nào ngoan nào.” Hồ Phi Nguyệt dường như không có vẻ gì bất ngờ, nhẹ nhàng xoa đầu Mị Nhi.
Nữ nhân tên Mị Nhi này thực tế chính là Huyết Mị Ma Cơ lúc trước được “tặng” cho Tử Phong, sau khi trở về Lăng Hư Cung cùng với hắn thì được đặt cái tên là Diệp Mị Nhi, dù sao thì cũng không thể để nàng ta không có tên mãi được, có muốn gọi cũng khó.
Diệp Ngưng Tuyết là người đầu tiên xung phong trong việc nghĩ ra tên gọi cho Huyết Mị Ma Cơ, lí do đơn giản đó là nếu để Tử Phong đảm nhiệm công việc này thì không biết hắn sẽ đặt cái tên quái quỷ gì nữa, còn về tại sao lại lấy họ Diệp thì đơn giản chỉ bởi vì nàng thích thế.
Diệp Ngưng Tuyết đã nói như vậy thì Tử Phong cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc.
Huyết Mị Ma Cơ, nay đã trở thành Diệp Mị Nhi vốn có linh trí không thua kém gì người bình thường, thậm chí còn hơn, cái thiếu chỉ là kinh nghiệm sống mà thôi.
Suốt mấy năm qua sống cùng với bọn người Tử Phong, nàng cũng học hỏi được rất nhiều điều, hiện tại trông nàng không khác gì so với một người bình thường cho lắm.
Tử Phong ngày trước suýt mất mạng dưới tay của nàng ta ở trong Sinh Hồn Bí Cảnh nên mỗi lần nhìn thấy Diệp Mị Nhi lượn qua lượn lại trước mặt là lại cảm thấy ngứa mắt, chỉ xui xẻo cho Diệp Mị Nhi, vốn bị ràng buộc bởi “Chủ Bộc Khế Ước” nên có bị Tử Phong lôi ra làm bao cát xả giận cũng chỉ biết ôm đầu chịu trận.
Hồ Phi Nguyệt thấy Huyết Mị Ma Cơ trông có vẻ đáng thương liền mủi lòng, sau bao lần khuyên can mới khiến Tử Phong thôi không thù hằn cá nhân với nàng ta nữa.
Bản chất Huyết Mị Ma Cơ có khả năng mị hoặc trời sinh, không hẹn mà có chút giống với Hồ Phi Nguyệt, vậy nên khi được Hồ Phi Nguyệt “cứu”, nàng ta vô cùng thân thiết với đại phu nhân của chủ nhân mình, một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ gọi loạn lên khiến Hồ Phi Nguyệt không khỏi dở khóc dở cười.
Mang thân hình của một người trưởng thành nhưng trên thực tế Diệp Mị Nhi mới chỉ sống còn chưa đến chục năm, tuy linh trí, khả năng học tập các thứ đều vượt trội hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần nhưng về bản chất đôi lúc cũng có những lúc ngu ngơ khờ khạo đến mức khiến người khác bật cười, cũng chính vì lí do này mà Tử Phong cũng dần không còn ác cảm với nàng ta nữa.
“Mị Nhi vừa đi đâu về thế?” Hồ Phi Nguyệt cười nói.
“Chủ nhân nói Mị Nhi đi tiêu diệt Tiêu gia gì gì đó ở Ô Thản Thành nên Mị Nhi đành phải đi một chuyến a.” Diệp Mị Nhi dụi dụi đầu vào lòng Hồ Phi Nguyệt, một bọ dáng giống như tiểu cô nương.
Hồ Phi Nguyệt nghe vậy không khỏi dở khóc dở cười, phu quân của mình cái gì cũng tốt, chỉ có một điều đó là hở một tí đem cả nhà người ta giết, cũng bởi vì ngày trước hắn đem một loạt nhất lưu thế lực ở phương Bắc dọn dẹp gọn gàng một lượt nên mới trở thành một hung thần trong Lăng Hư Cung như hiện tại.
“Vậy à, thế Mị Nhi đã hoàn thành công việc được giao chưa? Có bị thương không? Mà cũng không biết Tiêu gia gì đó lại làm gì trêu chọc đến phu quân nữa.” Hồ Phi Nguyệt thở dài nói.
“Nghe nói là Tiêu gia chọc đến hai đệ tử mà chủ nhân mới thu nhận, còn về chi tiết thì ta không rõ nữa.
Mị Nhi chắc không có vấn đề gì đâu, cái gia tộc này tuy có vài Thánh cấp nhưng cao nhất cũng chỉ là Thánh Giả cao giai, kể cả ta cũng có thể nhẹ nhàng dẹp yên cả cái gia tộc này được, đối với nàng ta thì chỉ là một bữa ăn nhẹ mà thôi.” Nhạc Tư Kỳ ở một bên nói.
Trên thực tế thì Nhạc Tư Kỳ nói không sai, Tiêu gia ở Ô Thản Thành chính là bá chủ, có đến tám vị Thánh cấp cường giả toạ trấn, nhưng mà tất cả chỉ dừng lại ở cấp bậc Thánh Giả, đừng nói là đối mặt với một Huyết Mị Ma Cơ Thánh Hoàng trung giai có thể đập chết được cả Thánh Hoàng cao giai, chỉ cần chính nàng đi một chuyến cũng có thể diệt tộc Tiêu gia được.
Được “nhà hảo tâm” Tử Phong cung cấp tài nguyên tu luyện nhiều đến mức đủ nuôi sống cả một tông môn cỡ nhỏ, tu vi của Nhạc Tư Kỳ mấy năm gần đây tiến bộ một cách rõ rệt, lúc này nàng đã là một Bán Thánh Hoàng cường giả, miễn cưỡng có thể trở thành trợ lực cho chủ nhân của mình.
Cơ mà đấy là Nhạc Tư Kỳ tự an ủi chính mình như thế, chứ trên thực tế thì nàng cũng biết thực lực của mình đối với Tử Phong mà nói thì có cũng được mà không có cũng chả sao, nếu một trận chiến mà Tử Phong cần đến trợ lực thì cũng chỉ có Hồ Phi Nguyệt là đủ cân lượng tham gia mà thôi.
“Khoan đã, ta nhớ rằng chủ nhân đã ra lệnh cho ngươi diệt Tiêu gia từ hơn hai tháng trước rồi cơ mà, tại sao giờ này ngươi mới về?” Nhạc Tư Kỳ đột nhiên nói.
Sự tồn tại của Diệp Mị Nhi chỉ có những người trong nhà Tử Phong mới biết, vậy nên nàng ta không thể sử dụng mạng lưới truyền tống trận của