Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 631


trước sau



Tình hình thực tế không khác gì nhiều so với Tử Phong dự tính là bao, Mai Tôn Giả chứng kiến từ đầu tới tận cuối, kể từ lúc Tử Phong một tiễn thổi bay quá nửa Lăng Hư Cung, rồi độc chiến tam đại Linh Đế cường giả, xong vừa đột phá Linh Đế đã có thể trực tiếp sử dụng "Chân Ngôn Thuật", và cuối cùng là hiện tại, lực ép Thiên Cơ Tông một cách áp đảo.
Nàng chưa từng khinh thị Tử Phong, kể cả ngày xưa khi hắn mới chỉ là một Thánh Giả, trong đầu nàng cũng không có xuất hiện suy nghĩ coi nhẹ hắn.

Có thể là trực giác, cũng có thể là bởi vì tốc độ phát triển của Tử Phong bày ra trước mắt khiến người khác tin phục, nàng luôn khẳng định hắn là một kẻ không thể theo lẽ thường mà phán đoán, sâu không thấy đáy, kẻ nào dám coi thường hắn chính là đặt một chân vào thâm uyên không có đường trở về, nghe thì có vẻ là quá mức đề cao, dù gì lúc đó hắn cũng chỉ là một Thánh Giả mà thôi, một ngón tay của nàng cũng có thể đè chết hắn, nhưng đó chính là suy nghĩ thực sự trong lòng nàng.
Nhưng rồi khi Mai Tôn Giả cố tình tiếp cận hắn, ngày qua ngày tìm hiểu con người của hắn, nàng càng trở nên ngạc nhiên, nam nhân này không hề giống với bất kỳ nam nhân nào khác nàng từng biết đến, có những lúc lạnh lẽo như khối băng vạn năm không thấy ánh mặt trời, nhưng lại có thời điểm ôn nhu dịu dàng khiến lòng người nao nao, hắn thiên phú tuyệt đỉnh nhưng lại rất dễ gần gũi, không có một chút kiêu ngạo nào đáng nói, nhưng lúc cần thì hắn vẫn có thể biểu hiện ra được một mặt ngạo khí phù hợp với thân phận của mình mà lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Hắn rất nghiêm túc, tưởng chừng như không biết đùa giỡn là gì, nhưng lại cũng có thời điểm vui đùa cợt nhả chẳng kém ai, suốt mấy năm ròng dùng đủ loại thủ đoạn "thử nghiệm" Tử Phong, Mai Tôn Giả vẫn không thể nào đưa ra một câu trả lời thuyết phục rằng Tử Phong là người như thế nào, dường như hắn đang đeo lên hàng ngàn hàng vạn chiếc mặt nạ, vĩnh viễn không lộ ra bản chất của mình cho người khác nhìn thấy.
Không thể không nói Tử Phong nhận xét về Mai Tôn Giả rất chính xác, nàng là một nữ nhân điên, nói đúng hơn, hình tượng "bác học điên" chính là sinh ra để dành cho nàng.


Thân là một luyện đan sư, nàng bản năng có hứng thú với những thứ mới lạ, chỉ cần là đồ vật mới mẻ, nàng sẽ có ham muốn học hỏi nó.

Một nhân tố bí ẩn như Tử Phong khiến Mai Thường Hi giống như bắt được bảo vật, chỉ hận không thể mổ xẻ ra để nhìn thấy hết những thứ ẩn giấu bên trong.
Và rồi nàng cũng toại nguyện, bảy năm thời gian nói dài thì dài mà nói ngắn cũng ngắn, bản thân Mai Tôn Giả bận trăm công ngàn việc, đầu óc dễ dàng lờ đi một vài chi tiết không quan trọng đã xảy ra trong quá khứ, nhưng cho đến tận hiện tại nàng vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh một nam nhân toàn thân tàn tạ rách rưới, vết thương chồng chất ôm lấy thi thể của một nữ nhân mà ngửa mặt lên trời, bên tai nàng vẫn nghe thấy tiếng gào thét tê tâm phế liệt mang theo bi thương cùng cực của hắn, tâm của nàng vẫn có thể cảm nhận được cơn cuồng nộ xen lẫn sự đau đớn vô hạn mà Tử Phong tỏa ra lúc ấy.
Chính vào thời điểm đó, đứng ở phía xa quan sát, Mai Tôn Giả dường như nhận ra một điều, có lẽ đây mới là "Tử Phong" chân chính, một con quái vật đội lốt người nhưng lại mang trái tim ấm áp, chỉ muốn an phận sống bên cạnh thân nhân mà thôi.
Nhưng rồi bảy năm sau, khi Mai Tôn Giả gặp lại Tử Phong, nàng biết mọi thứ đã quá muộn, con quái vật kinh khủng này vốn ngủ say trong thâm uyên đã bị đánh thức, đồng thời bị cướp đi thứ quan trọng nhất đối với nó, Tử Phong của năm xưa đã không còn, hiện tại chỉ còn lại một sinh linh đã triệt để sa đọa vào trong hắc ám, không còn lại một chút nhân tính nào.
Lăng Hư Cung trên dưới mấy vạn người nói giết là giết, Lâm gia hơn bốn vạn người trong đó đến chín thành chín là người vô tội cũng bị hắn hành hạ thê thảm đến mức muốn chết không được muốn sống cũng chẳng xong, hiện tại tiếp tục đến Thiên Cơ Tông phải hứng chịu lửa giận của hắn.
Mai Tôn Giả không cảm thấy thương hại cho đám người này, gieo nhân nào gặt quả nấy, bọn chúng đã có can đảm đối đầu với Tử Phong thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị phản kích, nàng không cho rằng Tử Phong làm sai.

Chỉ là biểu hiện của Tử Phong khiến trong lòng nàng lạnh lẽo vô cùng, bất kể thù hận lớn đến mức như thế nào, bất kể tâm trí có không được bình thường ra sao, một người sau khi báo thù được địch nhân của mình chắc chắn sẽ có biểu lộ vui sướng, chí ít cũng phải có chút thỏa mãn.
Nhưng Tử Phong lại chẳng có những thứ đó, hắn giết người, hành hạ kẻ địch mà lại chỉ giống như là đang làm một việc không quan trọng gì đó, tựa như đi đường dẫm nhầm mấy con kiến, không chút hỉ nộ ái ố.

Cũng chỉ có lúc hắn hành hạ đám tộc nhân Lâm gia kia thì Mai Tôn Giả mới thấy Tử Phong lộ ra biểu cảm, nhưng càng quan sát nàng lại càng run rẩy, hắn ta lúc đó rõ ràng đang cười, nhưng chẳng hiểu sao nàng chỉ thấy nụ cười đó của hắn mười phần giả tạo, giống như một con búp bê không có tri giác bị điều khiển để nở nụ cười, trống rỗng, vô thần, quỷ dị khó nói nên lời.
Sắc mặt Mai Tôn Giả có chút tái nhợt, nàng ngẩng đầu lên không trung, nhìn cánh cổng to lớn che lấp cả thiên không kia mà trong lòng cảm thấy từng trận ác hàn, khí tức thâm trầm đọa lạc như đến từ mười tám tầng địa ngục tràn lan khắp không gian, huyết thủy tanh tưởi ngập ngụa khắp nơi trên mặt đất, rồi hàng vạn con quái vật mang thực lực phi phàm đột nhiên xuất hiện, tất cả khiến nàng cảm thấy dường như mình đã rời khỏi nhân thế mà bước vào trong thâm uyên luyện ngục.
Nhưng khiến nàng kinh hãi muốn chết đó là tám vạn đầu thây ma kia, nàng có thể nhận ra khuôn mặt của từng người trong đó, chấp sự Huyền Vũ phong, trưởng lão Bạch Hổ phong, phán quan của Chấp Pháp Đường, thái thượng trưởng lão Lăng Hư Cung,.....tất cả đều là những diện mục quen thuộc đối với nàng, cơ mà hiện tại bọn họ đều biến thành một đám thây ma dòi bọ thối rữa ghê tởm, mà lại còn giống như là trở thành nô lệ dưới tay Tử Phong.


Giết người bất quá là đầu rơi xuống đất, nhưng đã chết đến mức không thể chết hơn được nữa, thi thể còn bị đem ra luyện hóa thành một đám thây ma nửa sống nửa chết, còn có chuyện gì đáng sợ hơn thế này hay không?
Khiến Mai Tôn Giả càng cảm thấy tim đập thình thịch hơn đó là

nàng không thể hiểu nổi Tử Phong có thể đem thi thể của đám môn nhân Lăng Hư Cung và tộc nhân Lâm gia luyện thành thi quỷ như thế này vào lúc nào, phải biết rằng nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, từ đầu tới cuối đừng nói là luyện hóa, đến cả chạm tay vào một cái xác chết hắn cũng không làm, vậy chuyện này phải giải thích ra sao?
Thứ đáng sợ nhất trên đời là thứ không biết, Tử Phong như là một đoàn sương mù nhìn không rõ chân thân khiến Mai Tôn Giả cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Cơ mà sự sợ hãi của nàng chỉ đơn thuần là đến từ bản năng của con người, quan hệ của nàng với Tử Phong vẫn không tệ, hắn sẽ không làm gì gây hại đến nàng, đương nhiên lợi dụng một chút cũng không tính, dù sao cũng chỉ là sự lợi dụng vô hại.
Biến hóa của Mai Tôn Giả được Tử Phong đặt vào trong mắt, hắn âm thầm gật đầu, xem ra biểu hiện của hắn đã thu được thành quả nhất định, chỉ là một tiếng rống giận vang lên khiến hắn phải chú ý tới.
"Thứ ác ma kinh tởm táng tận lương tâm, lão phu có chết cũng không để cho ngươi sống yên ổn!!" tên trưởng lão Thiên Cơ Tông cầm đầu lúc này đang chật vật chống trả lại công kích đến từ bầy thây ma, trông thấy Tử Phong nhàn nhã đứng ở xa quan sát mà không khỏi giận dữ xung thiên, lão biết chắc ngày hôm nay khó tránh khỏi cái chết, liền mang theo tâm lí quyết tử không màng sinh mệnh, có chết cũng không để cho Tử Phong sống khá giả.
Lão mặc kệ thế công của kẻ địch, cắn răng đem cơ thể của mình ngạnh kháng công kích của đối phương, trên tay xuất hiện một kiện pháp khí có hình thù lỳ lạ.

Vật này nhìn thoáng qua thì giống như một tấm phù lục, chỉ là tấm phù lục này trông có vẻ nặng nề như kim loại, bề mặt chằng chịt phù văn đan xen lẫn nhau rối ren như tơ vò, tỏa ra một cỗ hơi thở cỗ lão thần bí.
"Cửu Giai Phù Lục - Chân Hồng Tuyệt Diệt!!!"
Lão giả cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu lên tấm phù lục, đây không phải là máu tươi thông thường mà chính là tinh huyết của chính lão, mang theo sinh mệnh lực bàng bạc, lấy tuổi tác và tu vi của lão, một ngụm tinh huyết này gần như cuốn theo chín thành tuổi thọ của bản thân, chỉ thấy một ngụm máu phun ra, sắc mặt của lão giả liền trắng như tờ giấy, khí tức trên người rớt xuống vạn trượng, cả người trong nháy mắt suy yếu như lão nhân gần đất xa trời.
Nhưng một ngụm tinh huyết của lão cũng có tác dụng, tấm phù lục kia dính lấy tinh huyết liền bay lên không trung, tỏa ra uy áp hủy thiên diệt địa phóng ra tứ phương tám hướng.

Cỗ uy áp này không phân địch ta, đem hết thảy sinh linh trên chiến trường trấn áp không thể cử động mảy may.

Tấm phù lục hóa thành một ngọn kim hỏa bốc cháy, sau đó dần dần tiêu thất, nhưng hỏa diễm trong nháy mắt liền biến thân thành một tôn thần tướng khổng lồ, thân cao hai ngàn mét, bề ngoài vận kim sắc sáo trang uy phong lẫm liệt, khí thế hừng hực như muốn đem cả bầu trời kéo sập xuống, mái tóc vàng óng kéo dài bay phần phật trông thập phần uy vũ.
"Linh Đế hậu kỳ?!" Tử Phong không bị uy áp ảnh hưởng mảy may, nhưng thoáng cảm nhận một chút, hắn liền cau mày lẩm bẩm, trong nháy mắt liền hiểu rõ, đây hẳn là át chủ bài chung cực của Thiên Cơ Tông, không phải thời khắc sống còn không thể vận dụng, chậc chậc, cửu giai phù lục, tương truyền có thể trấn sát cả Linh Đế cường giả, uy lực tuyệt luân, không hổ là Thiên Cơ Tông truyền thừa từ thời thượng cổ, vật tốt như thế này cũng có thể sở hữu.
Kim sắc thần tướng ngạo nghễ xuất hiện, chân đạp đại địa, đầu đỉnh thương khung, hai đạo quang mang sắc bén lóe lên đằng sau chiếc mũ trụ che lấy khuôn mặt, nó giang hai tay ra sau đó tạo thành một cái thủ thế kì dị, không gian trên đầu của thần tướng trực tiếp vỡ ra thành một cái hắc động, từ bên trong hắc động đột nhiên xuất hiện một biển lửa cháy hừng hực, nhiệt độ nóng bỏng khiến không gian vặn vẹo bất quy tắc.
Thần tướng bắt đầu phát ra từng tiếng tụng niệm vang vọng đất trời, Tử Phong chỉ cảm thấy một cỗ khí tức quỷ dị khóa cứng lấy chính mình, tuy không ngăn cản hành động của hắn, nhưng giống như là bất kể hắn di chuyển hay né tránh như thế nào, cỗ khí thế này thủy chung vẫn đeo bám không dứt, hiển nhiên một chiêu này hắn không thể tránh thoát, chỉ có thể ngạnh kháng.
Nhưng rồi rất nhanh hắn cảm thấy có gì đó không ổn, luồng khí thế kia chỉ là thoáng khóa lấy hắn rồi sau đó dời đi, giống như tìm đến một mục tiêu khác.

Chuyện lạ tất có huyền cơ, Tử Phong nhanh chóng cảm nhận một chút, tâm thần đột nhiên rung động mãnh liệt, bởi vì mục tiêu của đối phương lại chính là nơi chúng nữ đang ẩn náu!
Đám người Diệu Yên không yếu, nhưng đối mặt với lực lượng đẳng cấp Linh Đế hậu kỳ thì cũng chỉ là gà đất chó sành không chịu nổi một kích, đừng nói là Linh Đế, chỉ là Thiên Tôn cường giả cũng đủ để thu thập cả bọn.
Tên trưởng lão Thiên Cơ Tông thực tế chưa từng nhắm mục tiêu lên người Tử Phong, lão biết rằng tên quái thai này thực lực thâm bất khả trắc, cửu giai phù lục uy lực phi phàm nhưng cũng chưa chắc đã có thể làm gì được đối phương, đằng nào cũng chết, lão tuyệt đối không muốn chết một cách vô ích!
Chúng nữ ẩn nấp trong hư không, nhưng vẫn nằm trong phạm vi của Bát Hoang Đồ Tiên Trận, không khó để lão giả phát hiện ra, nhưng mà đại địch là Tử Phong trước mắt, chỉ là vài Thánh Giai cường giả không đủ để khiến lão chú ý đến.

Cơ mà lúc này lão đã không còn nhiều thời gian nữa, nếu có thể kéo theo đám người này chôn cùng mình, tuyệt đối là một kích hung hăng đánh vào tâm linh của Tử Phong!!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện