Nói thì chậm mà mọi thứ diễn ra thì nhanh, kim sắc thần tướng tụ tập năng lượng cực kì nhanh chóng, từ trong hắc động lập tức phóng ra một luồng quang mang đỏ rực, mang theo nhiệt độ cháy bỏng thiêu rụi cả không gian xung quanh, đi đến đâu liền khiến tất cả mọi thứ bốc hơi khỏi nhân gian, nhiệt lượng kinh khủng khiến mặt đất lầy lội huyết thủy trong nháy mắt liền sôi lên sùng sục sau đó hóa thành hơi nước tản mát khắp nơi.
Đạo xích quang dùng một tốc độ bất khả tư nghị lao thẳng tới chỗ chúng nữ, còn chưa tới gần đã có thể cảm nhận được nhiệt độ kinh khủng như muốn thiêu hủy cả thế gian mà nó phát ra.
Tử Phong lúc này cũng không có thời gian để nghĩ nhiều nữa, linh lực trong cơ thể bùng nổ, không gian bị hắn ngạnh sinh xé rách, cả người lắc mình một cái liền xông tới cản đường đạo quang mang kia, để lại đằng sau là một dãy dài không gian phá toái.
"Hắc Ngục Thuẫn!!"
Tử Phong tay nắm lấy một tấm khiên lớn màu đen tuyền trông thập phần dữ tợn, trực tiếp nghênh đón công kích đang phóng tới.
Đạo quang mang cùng với Tử Phong trong tích tắc liền va chạm vào với nhau, không có tiếng nổ lớn, cũng không có sóng xung kích xuất hiện, nhìn vào thì chỉ giống như là một luồng lửa cháy đang thổi về phía hắn, không có gì đặc biệt.
Nhưng là nếu quan sát kỹ sẽ thấy ở đây không có gì là bình thường hết, rõ ràng không có biểu hiện gì quá mức kinh khủng, cơ mà không gian xung quanh nơi va chạm không ngừng sụp đổ, vật chất bị nhiệt độ cao tới cực điểm thiêu đốt đến mức tự động phân giải thành những đạo ánh sáng lập lòe, đứng xa vạn trượng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt lượng khủng bố tỏa ra khiến da thịt bỏng rát, y phục cháy xém.
Tử Phong đứng mũi chịu sào tuyệt đối không có dễ chịu, khoảnh khắc đạo quang mang kia đánh lên Hắc Ngục Thuẫn, hắn liền biết được thứ này là gì.
Hắc động mà kim sắc thần tướng kia mở ra chính là một đầu thông đạo dẫn thẳng tới thái dương ở trên cao, quang mang phóng ra chính là Thái Dương Chân Hỏa của Mặt Trời, mang theo thuộc tính chí cương chí dương cùng với nhiệt lượng kinh khủng có thể hủy diệt mọi thứ mà nó thiêu đốt.
Bản thân Tử Phong cũng tu luyện hỏa chi pháp tắc, hắn biết rất rõ Thái Dương Chân Hỏa khủng bố đến mức nào, không chỉ là nhiệt độ, mà còn là pháp tắc chi lực của nó, nói Thái Dương Chân Hỏa là ngọn lửa mạnh mẽ bậc nhất trên đời cũng không chút khoa trương, dù sao nó cũng đại biểu cho thái dương vĩnh hằng trên cao.
Hắc Ngục Thuẫn không phải là phàm vật, lại còn được cường hóa bởi Tài Quyết, lực phòng thủ không thể coi thường, cơ mà đứng trước Thái Dương Chân Hỏa, đừng nói Hắc Ngục Thuẫn hiện tại chỉ là tiêu chuẩn Thánh Khí, đến cả Thần Khí cũng có thể bị thiêu thành sắt vụn.
Rất nhanh Hắc Ngục Thuẫn liền xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, từng đạo vết nứt lan tràn khắp nơi trên bề mặt thuẫn bài, viên ngọc lớn khảm ở trên tấm thuẫn tỏa ra quang mang tử sắc mãnh liệt, chỉ là nó đang không ngừng bị thái dương chi lực mài mòn, khó có thể chống đỡ.
"Thiên Ma Hóa Thân!!"
Tử Phong âm thầm mặc niệm, quần áo trên người hắn nhanh chóng tan rã, được thay thế bằng từng mảnh giáp trụ màu đen trông vô cùng âm trầm khủng bố.
"Rắc!!"
Ngay khi hắn hoàn thành biến thân, Hắc Ngục Thuẫn cũng không còn có thể chống đỡ được nữa mà vỡ tan ra thành từng mảnh, sau đó biến thành Tài Quyết Chi Nhận.
Tử Phong vô cùng quyết đoán, trực tiếp thu hồi Tài Quyết Chi Nhận, đem chính thân thể của mình ra ngạnh kháng Thái Dương Chân Hỏa, trong lòng âm thầm điều động thứ lực lượng đã dằn vặt hắn biết bao năm nay
"Phệ Hồn Âm Hỏa!!"
Trên người Tử Phong đột nhiên xuất hiện một đạo hỏa diễm màu lam pha lẫn tử sắc, khí tức âm hàn lạnh lẽo tỏa ra như muốn đem linh hồn của người khác đông cứng lại thành băng điêu, đây là một loại hàn khí tiêu cực, lạnh lẽo kinh khủng tới mức khiến người khác cảm thấy bỏng rát như bị thiêu đốt.
Thái Dương Chân Hỏa và Phệ Hồn Âm Hỏa, một âm một dương đối đầu với nhau, giống như là thiên sinh tử địch, nhìn thấy kẻ đối diện liền không nhịn được mà muốn chiến một trận.
Tử Phong thân ở trong băng hỏa lưỡng trọng thiên, có bao nhiêu khổ cực thì chỉ có mình hắn biết, cơ mà hắn không thể không chịu đựng, chỉ có ngăn cản được đạo quang mang này thì chúng nữ mới có thể an toàn, hắn tuyệt đối không thể lùi bước.
Thời gian kể từ lúc đạo quang mang xuất hiện cho đến hiện tại mới chỉ qua có vài giây ngắn ngủi, nhưng lại tựa như là hàng chục canh giờ trôi qua, cuối cùng khi kim sắc thần tướng hao hết lực lượng mà vỡ nát thành vô số mảnh vụn lấp lánh như kim tuyến bay lượn trên bầu trời, hắc động liền đóng lại, Thái Dương Chân Hỏa không còn nguồn năng lượng nữa cũng dần tiêu thất.
Chỉ là nhìn lại nơi Tử Phong đứng, lúc này thân ảnh của hắn đã không thấy đâu, chỉ để lại trên hai cái cẳng chân cắm sâu xuống đất đen như than củi đang bốc khói nghi ngút, phần thân trên của hắn đã hoàn toàn bị thiêu rụi đến cả nửa phần tro tàn cũng không còn, hắn thành công chặn lại Thái Dương Chân Hỏa bảo vệ lấy chúng nữ, nhưng dường như cũng đem chính mình bồi vào.
Chúng nữ nhìn vào cảnh tượng trước mắt mà không dám tin, khí tức của Tử Phong hoàn toàn biến mất không còn lại một tia, đầu óc của cả bọn trống rỗng, trong lòng xuất hiện từng tia đau đớn đến tê tâm phế liệt, chẳng lẽ Tử Phong cứ như vậy mà chết đi hay sao?
Chỉ là không như tất cả mọi người, Nhạc Tư Kỳ lúc đầu có chút bất ngờ cùng kinh hoảng, nhưng rồi rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh, nàng biết rằng bản thân mình và chủ nhân có tồn tại khế ước sinh mệnh, nếu Tử Phong mà chết thì nàng cũng sẽ tử vong theo, hiện tại chính mình vẫn đang khỏe mạnh đứng tại đây, điều này có nghĩa là chủ nhân không có vấn đề gì cả!
Nghĩ thông suốt, trông thấy mọi người xung quanh dường như có dấu hiệu muốn sụp đổ, Nhạc Tư Kỳ vội vàng lên tiếng trấn an
"Mọi người bình tĩnh lại đã, ta cùng chủ nhân có liên kết sinh mệnh với nhau, nếu chủ nhân chết đi thì ta không có lí nào vẫn còn có thể sống sót ở đây được, mau chóng tĩnh tâm lại, tránh xuất hiện tâm ma!!"
Giọng nói của Nhạc Tư Kỳ không lớn, nhưng nàng dù sao cũng là Thiên Tôn cường giả, trong lời nói mang theo hơi thở của "Đạo", như là một tiếng chuông lớn đánh vào lòng mỗi người khiến tất cả đều tỉnh táo trở lại, phải nha, nếu Tử Phong chết thì sao Nhạc Tư Kỳ có thể sống sót được, xem ra là chúng ta quan tâm quá liền bị loạn.
Ai nấy đều không phải dạng người non nớt, rất nhanh liền lấy lại được sự bình tĩnh, chỉ là Nhạc Tư Kỳ nhìn Diệp Mị Nhi thở phào, một bộ dáng tay vỗ ngực như vừa mới bị