Vương Thiên Chuy vỗ vai Hạ Hành, dùng giọng điệu người từng trải nói: "Anh em, nghĩ thoáng chút, không phải chỉ là phỏng vấn thôi sao? Nhắm mắt mở mắt cái là qua à!"
Hạ Hành quay mặt, nhếch miệng cười, bỗng đưa tay kéo cổ áo Vương Thiên Chuy, kéo cửa ra, nhanh lẹ đẩy hắn ra.
"Đừng đẩyyyyy—— "
Vương Thiên huy nhanh chóng bị chìm vào giữa nhóm phóng viên, cứ việc chỉ liếc mắt qua khe cửa một cái, Diệp Dương chỉ biết cảm thán như này chẳng khác nào ném người sống vào đám tang thi.
Cuối cùng vẫn là nhờ có Giang Vân Dương đặc biệt phái người tách nhóm phóng viên ra, còn hắn đứng bên ngoài gõ cửa.
"Hạ Hành, cậu thiếu tôi một buổi phỏng vấn."
Hạ Hành nhướng mày: "Anh là ai!"
"Tôi là Giang Vân Dương." Giang Vân Dương cúi đầu cười cười, "Cũng là em họ của Hà Hoan, cậu còn nhớ không?"
Lúc này Hạ Hành mới "Ồ—— " một tiếng, mở cửa khoang ra, "Cứ trước mặt phóng viên là tôi nói không ra lời."
"Vậy chúng ta nói chuyện đi.
Tự tôi sẽ phỏng vấn cậu, tất cả nội dung phỏng vấn sẽ được sự cho phép của cậu mới được phát, không chụp ảnh, không ghi âm, chỉ tôi với cậu, thế nào?" Giang Vân Dương chống tay ở cửa khoang, nói.
Hạ Hành nghĩ nghĩ, nhận thấy giờ cầm quán quân sẽ không thoát nổi một lần phỏng vấn, lúc này mới gật đầu: "Được thôi."
"Vậy thì, ra lĩnh thưởng đi, quán quân." Giang Vân Dương lịch sự hướng Hạ Hành đưa tay.
Nhưng Hạ Hành làm như không thấy, lôi kính râm trong túi đeo rồi đi.
Giang Vân Dương cũng không giận, dùng thanh âm chỉ có Hạ Hành nghe được nói: "Có phải tay cậu chỉ có Hà Hoan mới được nắm?"
Hạ Hành ngừng lại, nhìn về phía đối phương.
"Tôi là anh em họ với Hà Hoan.
Cậu không cần tránh hiềm nghi như vậy đâu." Giang Vân Dương nói.
Vừa nghe câu này, Hạ Hành chợt hiểu vì sao Hà Hoan đốt tiền thoải mái, theo bản năng hỏi một câu: "Chắc Hà Hoan cũng có cổ phần tập đoàn Thuẫn Lực ha?"
"Đúng vậy." Giang Vân Dương chợt ghé bên tai Hạ Hành nói, "Cậu có thể cố gắng hơn nữa, nếu Hà Hoan túng dục quá độ ngã một cái ra đi, thì cổ phần này kia đều là của cậu rồi."
Hạ Hành dừng lại, chợt nhớ Vương Thiên Chuy từng nói, nếu Hà Hoan không về được sẽ để lại cả câu lạc bộ Bò nướng bơ cho Hạ Hành, chẳng lẽ...!chẳng lẽ cái tên thần kinh kia cả cổ phần của bản thân cũng...
"Quỷ mới muốn cổ phần của anh ấy!"
"Đúng, cậu muốn thân thể người ta, chứ không muốn tiền người ta."
Không chờ Hạ Hành nói tiếp, Giang Vân Dương đã đi về bục trao giải.
"Nói lung ta lung tung cái gì." Mặt Hạ Hành bí xị như quả táo khô.
Toàn đội của hắn cùng đứng trên bục cao nhất nhận giải, pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu, màn hình 3D tỏa ánh sao rực rỡ cả bầu trời.
Hạ Hành thậm chí còn không để ý đến ánh mắt khắp nơi đang tụ lại đây, trong đầu quay đi quay lại chỉ còn câu nói của Giang Vân Dương "Cổ phần này kia đều là của cậu".
Giang Vân Dương sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, càng không rảnh để lấy cổ đông của tập đoàn mình ra đùa giỡn.
Người như Hà Hoan có khi sẽ làm như vậy thật.
Tối đó, Giang Vân Dương đã bao cả một tầng của một nhà hàng bàn xoay cao nhất khu Đông, mời Hạ Hành ăn cơm.
Hạ Hành còn chả thèm thay quần áo, cứ thế mặc đồng phục đội của câu lạc bộ Bò nướng bơ đến luôn.
Giang Vân Dương rất lịch sự kéo ghế mời Hạ Hành ngồi xuống.
"Biết vì sao tôi mời cậu ăn cơm ở đây không?" Giang Vân Dương cười hỏi.
Hạ Hành ngẩng đầu, nhìn phòng ăn trang nhã cao cấp, ánh đèn lung linh dìu dịu: "Bởi vì nơi này rất đắt."
Giang Vân Dương cười lắc đầu: "Không, vì đây là nơi cách Hà Hoan gần nhất trong toàn khu Đông."
Hắn quay mặt đi, Hạ Hành nhìn theo tầm mắt đối phương, là mặt trăng sáng ngời.
Trong nháy mắt, cảm giác cô đơn cùng thất lạc chợt ùa lên.
"Hồi nhỏ có rất nhiều người nói dáng dấp tôi giống Hà Hoan." Giang Vân Dương nói.
Hạ Hành vô thức quan sát ngũ quan Giang Vân Dương.
Chưa nói không sao, vừa nghe hắn nói, Hạ Hành nhìn cảm thấy hơi giống thật.
"Nếu cậu nhớ Hà Hoan, có thể nhìn hai mắt tôi lâu một chút." Giang Vân Dương vui đùa nói.
"Anh cũng chả giống anh ấy lắm." Hạ Hành buồn buồn nói.
"Nếu Hà Hoan nghe cậu nói như vậy chắc sẽ vui lắm."
"Sao vui?"
"Vì vừa nãy cậu không nói Tôi mới không nhớ anh ấy, mà là nói tôi không giống Hà Hoan đến vậy.
Nghĩa là, trong lòng cậu, Hà Hoan là độc nhất vô nhị, mà giờ cậu cũng đang nhớ anh ấy." Giang Vân Dương dựa vào lưng ghế, cười nói.
"Thật không hiểu anh nói với tôi mấy chuyện này có ý nghĩa gì?" Hạ Hành không quen có ai nhìu thấu hắn ngoại trừ Hà Hoan.
Giang Vân Dương mỉm cười, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên, "Tôi hy vọng cậu...!Sau khi đến mặt trăng, đừng để Hà Hoan phải tiếp tục suy đoán xem cậu đang nghĩ gì.
Đúng thật, từ nhỏ anh tôi đã rất giỏi xem lời đoán ý, muốn nhìn ra cậu nghĩ gì cũng không khó."
Hạ Hành không tránh né ánh mắt Giang Vân Dương, có lẽ muốn từ người thân Hà Hoan hiểu thêm một chút về bản thân y.
"Khi còn bé, tôi nói tôi rất hâm mộ loại kĩ năng này của anh, nhưng anh tôi đã nói với tôi như vậy rất khổ.
Đặc biệt là khi anh ấy nhận ra những người lớn đa số đều nói một đằng nghĩ một nẻo.
Cậu có biết ba mẹ Hà Hoan hi sinh ở trận phản kích của địa cầu không? Là cái đôi phi công với pháo thủ trăm phần trăm xứng đôi ấy."
Nghe đến "trăm phần trăm", Hạ Hành bỗng trợn to mắt.
Trong lịch sử hạm đội liên bang chỉ có một đôi phi công pháo thủ đạt đến trăm phần trăm xứng đôi.
"Dì Hà...!Giang Cẩm Dao?" Hạ Hành nhớ đến một cái tên.
"Ừ." Giang Vân Dương gật đầu.
"Tôi tưởng xứng đôi trăm phần trăm chỉ là do liên bang muốn mỹ hóa họ..."
"Không phải mỹ hóa tô đẹp gì, là thật." Giang Vân Dương nói, "Trong tang lễ vợ chồng họ, mỗi người lớn đến đều bày vẻ mặt thương tiếc đau lòng trước mặt Hà Hoan, nhưng khi từng người quay xoay người đi ra, Hà Hoan liền nói với tôi đang đứng cạnh suy nghĩ trong lòng của những người kia.
Họ đang lo lắng sẽ phải nhận nuôi Hà Hoan, còn có tò mò không biết vợ chồng này để lại bao nhiêu di sản, cùng với thầm nghĩ vợ chồng hai người ngu ngốc, dù sao thì còn sống mới có ý nghĩa, chết rồi cũng chỉ còn lại cái danh hi sinh anh liệt mà thôi."
"Họ thật quá đáng!" Hạ Hành nắm chặt tay, suýt bật dậy từ trên ghế.
"Này có gì mà quá, thói đời ấm lạnh, lòng người dễ đổi luôn là vậy.
Sống sót mới là kẻ thắng cuộc." Giang Vân Dương giễu cợt nói.
"Không có vợ chồng Hà thị tập kích mẫu hạm của kẻ địch sao Hỏa, trái đất đã sớm đi tông!"
"Cho nên, Hà Hoan lớn lên dưới sự dối trá giả tạo của những người đó.
Anh ấy chọn sống với cậu mợ vì họ đều là nghiên cứu viên kỹ thuật, không đạo đức giả như thế.
Anh tôi không có thói quen nói thật lòng, ngay cả khi đối tốt với người khác cũng phải tìm đủ tầng tầng lớp lớp che giấu.
Vì một khi lòng tốt bị vứt bỏ, cũng sẽ như đâm một dao vào lòng, đúng không?" Giang Vân Dương nói.
"Anh là thuyết khách của Hà Hoan?" Hạ Hành hỏi.
"Tôi không phải là thuyết khách của Hà Hoan, tôi là em họ của anh ấy.
Tôi biết mục tiêu mà Hà Hoan luôn đeo đuổi."
"Anh đấy theo đuổi cái gì?"
Không biết sao, Hạ Hành chợt thấy khẩn trương hẳn lên.
"Anh tôi theo đuổi trăm phần trăm chân thực.
Như ba mẹ anh yêu đến chân thành không tồn tại bất kỳ sự giả dối nào, cơ hồ là tình yêu lý tưởng hóa.
Vậy nên...!Kể cả cậu không muốn làm pháo thủ của anh tôi, nhưng mong cậu hãy dùng chân tâm đối xử với anh ấy."
Hạ Hành nói: "Tôi nghĩ anh mời tôi đến đây ăn cơm, là để phỏng vấn tôi.
Nhưng anh thân là người phỏng vấn mà còn nói nhiều hơn tôi?"
Giang Vân Dương nghiêng đầu, bất đắc dĩ cười: "Vì cậu đã đạt quán quân, mà tập đoàn Thuẫn Lực chúng tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa với quán quân, đưa các cậu đi du lịch ở mặt trăng —— dù có thể cậu đã từng đi.
Hẳn là cậu sẽ gặp được Hà Hoan, nếu như gặp được...!Nếu cậu nhớ anh tôi, xin hãy nói với anh ấy.
Nếu như cậu thắng cuộc tranh tài này là vì được gặp Hà Hoan, xin cũng nói với anh ấy.
Nếu như cậu luyến tiếc Hà Hoan, thì càng phải nói cho anh ấy.
Nếu cậu nói thật..."
Giang Vân Dương ngừng lại, nhìn ly rượu trước mắt, cười khổ.
"Thật xin lỗi, tôi không nên tạo áp lực lớn như vậy với cậu.
Vẫn là ăn cơm trước đi."
Hạ Hành không tính lảng tránh vấn đề này, "Giang tiên sinh, thỉnh anh nói cho xong lời vừa rồi.
Tôi nói thật với Hà Hoan thì thế nào?"
Bằng không ai nuốt nổi cơm?
Hạ Hành nhìn thẳng vào mắt người đối diện, Giang Vân Dương ngây người, tuy hắn còn trẻ nhưng cũng đã tiếp xúc với biết bao loại người, cũng từng sống sót qua lửa đạn trong trận phản kích của trái đất.
Nhưng đối mặt với ánh mắt kia, ẩn chứa sự chấp nhất to lớn, có thể nói là đụng tường nam không quay đầu, nhìn Hoàng Hà không rơi lệ.
"Khi những gì cậu đều xuất phát từ trong lòng cậu, đúng như những gì Hà Hoan thấy được, vậy với anh ấy mà nói đã là một loại chân thực.
Có lẽ vào lần Cuộc chiến Hắc yểm tiếp, anh tôi sẽ vì cậu mà thực sự trở về."
Hạ Hành cúi đầu, cuối cùng cũng không phải đối diện với ánh mắt của hắn, thế mà Giang Vân Dương chợt thấy có một loại cảm giác nhẹ nhõm.
"Bưng đồ ăn lên đi.
Mấy món ngon ngon ấy, không cần bưng cái súp khai vị múc hai thìa đã hết đâu.
Bưng mấy món đồ khô ấy." Hạ Hành cong ngón tay gõ trên bàn.
"Khẩu vị cậu tốt thật đấy." Giang Vân Dương buồn cười nói.
"Vì trên mặt trăng vật tư khan hiếm, không ăn ngon." Hạ Hành đáp.
Giang Vân Dương nghẹn lời: "Giờ điều kiện trên mặt trăng tốt lắm, tốt hơn hai năm trước nhiều."
Đương nhiên, Hạ Hành sẽ chẳng tiết kiệm tiền cho đối phương.
Ăn xong bữa tối, hắn về câu lạc bộ, mới phát hiện quang não tồn một đống tin nhắn của Diệp Dương, hỏi là đến mặt trăng phải mang quần áo gì.
Manh manh: [Trên mặt trăng có lạnh không? Em có nên mang áo lông không nhỉ?]
Hạ Hành thở dài, trả lời: [Mang quần cọc là được.]
Manh Manh: [Thật không?]
Hạ Hành: [Nhảm nhí, nhiệt độ trên căn cứ mặt trăng luôn ổn định ở mức 25C.]
Manh Manh: [Thế mang quần cọc sao đủ!]
Hạ Hành hướng mặt lên trời thở dài, thầm nghĩ chắc thằng nhóc Diệp Dương này là người sao Hỏa thật rồi! Sao đùa hay thật cũng chả phân biệt được thế?
Vừa lúc đó, quang não của hắn nhảy ra một tin nhắn, Hạ Hành chưa thèm nhìn đã mở luôn.
Nhìn cái tên "Hà Hoan" mà tim đập bùm bùm như sắp nổ đến nơi.
Hà Hoan: [Chúc mừng cậu đạt quán quân.]
Ngay sau đó là một bao lì xì, Hạ Hành mở ra nhìn một cái, tí thì sặc nước miếng.
Mười vạn tiền lì xì!!!
Hạ Hành lập tức nhắn lại: [Lại đốt tiền linh tinh!]
Hà Hoan: [Chỉ là một cái lì xì mà thôi.
Cậu được hạng nhất còn được chia 1 triệu tiền hoa hồng đấy.
Nhớ mua mấy thứ mình thích, đối tốt với bản thân chút.]
Nhìn mấy chữ "đối tốt với bản thân chút" kia, viền mắt Hạ Hành đỏ bừng.
Hắn chợt nghĩ đến những điều Giang Vân Dương đã nói, không cẩn thận gửi luôn cái tin từng lưu, rồi đứng ngu người.
[Tôi nhớ anh.]
"Đậu má! Chắc tối nay ăn nhiều quá nghẽn luôn đường máu lên não rồi! Mình vừa gửi cái gì đây! Cái gì đây!"
Tôi nhớ anh cái cục cớt!
Còn đang loắn xoắn thì một tin nhắn đã nhảy về, Hạ Hành suýt thì không có dũng khí mở ra.
Nhưng vừa nghĩ đến chắc chắn Hà Hoan đang dùng thời gian nghỉ của mình để dùng quang não nhắn tin, có khi mấy phút nữa đã phải giao lại, Hạ Hành lập tức cảm thấy thời gian thật đáng quý.
Hắn vội vàng mở tin nhắn ra, Hà Hoan trả lời ngắn hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, không cười nhạo không nghi ngờ, mà rất nghiêm túc: [Cậu không thể tưởng tượng được tôi nhớ cậu đến nhường nào đâu.]
Hạ Hành nhìn đi nhìn lại cái tin này không biết bao nhiêu lần, có người ở trên mặt trăng nhớ mình gì đó, thật là kỳ diệu.
[Không cho phép nhớ linh tinh!]
Hạ Hành luôn cảm thấy hai chữ "Nhớ cậu" này của Hà Hoan tuyệt đối không đơn thuần.
Hà Hoan: [Cậu không nhắc thì tôi cũng không biết mình còn có thể nhớ đến cái gì đấy.]
Hạ Hành: [...]
Một tuần sau đó, câu lạc bộ Bò nướng bơ đã nhanh chóng nhận được phần thưởng giành cho quán quân của tập đoàn Thuẫn Lực.
Hạ Hành cũng nhận được 1 triệu tiền hoa hồng, số tiền kia còn chưa kịp ủ ấm tài khoản hắn, đã bị chuyển đi ngay trong vòng một phút.
Ngay sau đó, quang não hắn liền rung rung, nhìn thấy cái tên "Hàn Tâm Nhụy", Hạ Hành chợt căng thẳng.
Hắn hít một hơi thật sâu, nuốt nước miếng một cái, lúc này mới nhận điện thoại.
"Alo, chị dâu tìm em ạ?"
"Em chuyển cho chị 1 triệu làm gì, nghĩ gì vậy hả nhóc thúi? Thêm tiền trước đó em gửi chị còn nhiều lắm đó, đủ để chị bao cả viện mồ côi đấy?" Thanh âm Hàn Tâm Nhụy như người chị cả, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười.
"Thế chị để giúp viện mồ côi đi.
Viện mồ côi kia của chị không phải là ở nơi phải giải tỏa, đang tìm chỗ chuyển sao?" Hạ Hành nhàn nhạt nói.
Hàn Tâm Nhụy cười: "Nhắc tới cũng khéo, trước vẫn còn phải tìm nơi chuyển đi, nhưng hôm qua có nhân viên tập đoàn Thuẫn Lực gọi điện đến, nói là viện mồ côi của chị đã nhận nuôi rất nhiều người già và trẻ em của những chiến sĩ hi sinh, nên họ sẽ tìm chỗ cho chị.
Còn nói họ có một quỹ từ thiện, là quỹ riêng từ hạm đội liên bang, giờ muốn đề xuất cho viện mồ côi của chị được hưởng sự giúp đỡ từ quỹ đó."
Hạ Hành ngừng chút, lòng nghĩ sao đúng lúc vậy nhỉ.
"Thật ra những năm này, hạm đội liên bang đã chu cấp rất đầy đủ cho người thân của thao tác viên hi sinh, nhưng những người già mất con đâu cần tiền, họ chỉ cần một người để bầu bạn."
"Đương nhiên rồi, tiền sao có thể so được với người bầu bạn suốt đời." Hạ Hành buồn buồn nói.
"Hạ Hành, em có phải đi không?" Hàn Tâm Nhụy bỗng nói.
Hạ Hành sửng sốt, "Em chỉ là...!chỉ là thắng giải đấu, nên được đi một chuyến du lịch mặt trăng thôi mà."
"Em không phải đi mặt trăng để du lịch?" Hàn Tâm Nhụy lãnh đạm nói.
"Chị dâu nói bậy gì thế?"
"Giác quan thứ sáu của phụ nữ chuẩn lắm đấy.
Hạ Hành à..." Hàn Tâm Nhụy dài giọng gọi Hạ Hành, "Cảm ơn em đã mang Quan Thành về."
Hai năm trôi qua, Hàn Tâm Nhụy chưa từng nhắc đến Quan Thành trước mặt Hạ Hành.
Nhưng có rất nhiều đêm, Hạ Hành đều lăn lộn khó ngủ, hắn vẫn luôn nghĩ đến Quan Thành, mỗi lần gặp Hàn Tâm Nhụy, nhìn cô cười với mình, như người chị cả hỏi mình sống có ổn không, có muốn đến viện mồ côi của cô làm việc không, áy náy cùng hổ thẹn như muốn nhấn chìm hắn.
Nên Hạ Hành phàm là khi có thể không gặp cô, sẽ cố gắng không gặp.
Hàn Tâm Nhụy thong thả nói: "Chị biết Quan Thành đã từng nói với em, cố gắng sống thật tốt.
Nhưng Hạ Hành à, sống tốt không chỉ là còn sống khỏe mạnh trên đời.
Mà phải sống thật vui vẻ, sống cho chính bản thân em, đó mới thực sự là sống thật tốt."
"Chị dâu...!em..."
"Hạ Hành này, chị hi vọng Quan Thành trong lòng em là thứ gì đó tỏa sáng, tiếp thêm sức mạnh cho em, chứ không phải là bóng tối không thể vượt qua."
"Thành ca không phải bóng tối...!Không phải...." Hạ Hành run giọng nói, hắn cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
Quan Thành không phải góc tối trong lòng hắn.
"Chị mong em có thể hiểu, bất luận em lựa chọn thế nào đi nữa, chỉ cần nhớ rằng, luôn có người ở nhà chờ em trở về." Hàn Tâm Nhụy hạ thấp giọng, hết sức trịnh trọng nói.
"Em biết rồi ạ, chị dâu...!Cảm ơn chị." Hạ Hành run run, lạc giọng nói.
"Hạ Hành, em khóc à?" Hàn Tâm Nhụy hỏi.
"Em không khóc!" Hạ Hành dùng sức lau mắt mình.
Đúng là không có gì qua mắt được Hàn Tâm Nhụy.
"Chúng ta đều là thân thể máu thịt, biết đau lòng, có cảm xúc, rơi nước mắt là chuyện bình thường.
Nước mắt rơi xuống, cuốn theo gánh nặng trong lòng, để từ đó có thể bước tiếp con đường phía trước thật tốt.
Hạ Hành à, em có biết Quan Thành nói về em với chị thế nào không?" Hàn Tâm Nhụy hỏi.
"Thành ca nói em sao ạ?"
"Anh ấy nói...!Thành tựu lớn nhất trong cuộc đời làm thao tác viên chiến hạm của anh ấy, không phải là lên được cấp A, mà là phát hiện ra em."
Một câu này của Hàn Tâm Nhụy đã làm cho bao nhiêu nước mắt đang cố nén của Hạ Hành có dịp tuôn trào, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Đêm hôm đó, Hạ Hành ngồi trên tầng cao nhất câu lạc bộ, thoải mái khóc lớn một trận.
Một tuần sau, khi hắn rời câu lạc bộ đi mặt trăng, đã thấy có rất nhiều fan đang giơ bảng đèn led chờ hắn.
Trong đó có một bảng đèn, Hạ Hành nhìn mà ngẩn cả người.
—— Vũ trụ mênh mông, nhớ về nhà.
Hạ Hành đỏ mắt, vẫy vẫy tay với cái bảng kia.
Hạ Hành luôn không bao giờ để ý đến phóng viên hay người hâm mộ bỗng phản ứng, đưa tay vẫy, nhóm fan sửng sốt mấy giây rồi hô to tên hắn.
Hạ Hành cúi đầu, chui vào xe tập đoàn Thuẫn Lực đến đón.
Vừa ngồi xuống, mới phát hiện Giang Vân Dương ngồi cạnh.
"Không thể nào tin được, ông trùm giới kinh doanh đến tiễn tôi đi ư?" Hạ Hành sờ mũi.
Giang Vân Dương cười: "Tôi lấy thân phận em họ Hà Hoan đến đón cậu.
Mà...!vạn nhất sau này cậu không làm tuyển thủ phi hạm nữa, những fan hâm mộ ngoài kia sẽ dần lãng quên cậu thôi.
Không cần vì họ đến tiễn mà cảm động quá đâu."
Tương lai, họ có thể là những người mà tôi phải bảo vệ.
Xe chạy một đường, những người hâm mộ vẫn luôn đuổi theo tiễn bước.
Thậm chí có người chơi lớn mua quảng cáo cả một con đường, tất cả đều là "Vũ trụ mênh mông, nhớ về nhà".
Xe vẫn cứ chạy, những dòng chữ kia lướt qua của sổ xe, Hạ Hành vẫn đỏ mắt cả một đường.
Tập đoàn Thuẫn Lực đã xây một sân bay vận tải ở khu Đông.
Hạ Hành kinh ngạc há to miệng nhìn một chiếc phi cơ chở 300 người, mà còn có phòng ăn, bể bơi, thư viện.
"...!Thật là lớn..."
Giang Vân Dương cười: "Cậu khen Hà Hoan thật lớn chắc anh tôi vui lắm đấy."
Hạ Hành mặt không biến sắc, mặc Giang Vân Dương trêu chọc.
Khi hắn lên phi cơ, nhập bọn với mấy người Diệp Dương, Giang Vân Dương mới cười cười trở về.
Diệp Dương cứ như là học sinh tiểu học đi du xuân, vác vali lớn vali nhỏ chất gần nửa phòng.
Ngôn Dụ Phong bên kia thì lại gọn gàng đơn giản, chỉ mang hai vali, trong đó một cái đã đựng dụng cụ vẽ tranh.
Ngôn Dụ Phong cười nói: "Lúc chúng tôi tới đã gặp Tô Chấn cùng Tô Nguyệt đấy.
Chắc là đi tham quan hạng mục du lịch của tập đoàn Thuẫn Lực đấy."
Hạ Hành đưa tay che hai mắt: "Aiz za...!Chắc chắn mấy ngày tiếp theo không thoải mái tí nào rồi."
Ngôn Dụ Phong vỗ vai Hạ Hành: "Thôi kệ đi, bỏ trong đầu làm gì cho mệt não, nghĩ đến mấy cái tốt đẹp ấy."
"Tỷ như nhìn từ mặt trăng xuống trái đất, một mảnh xanh thẳm." Diệp Dương hưng phấn bổ sung.
Hạ Hành rất nghiêm túc đáp: "Cậu cứ nhìn chằm chằm cái thủy cầu kia tầm mười phút xem, đảm bảo chán ngay."
Nghe lời Ngôn Dụ Phong, nên sau khi khởi hành đến phòng ăn dùng bữa, nhìn thấy Tô Nguyệt ngồi cạnh cửa sổ, Hạ Hành cũng không đi chọc nó.
Tô Nguyệt mặc một thân trang phục tiểu thiếu gia, vừa ngắm sao vừa ăn kem, lúc nhìn thấy Hạ Hành, trong mắt nó không thèm che giấu tia kinh bỉ cùng ghét bỏ.
Thực ra Hạ Hành cũng chỉ tính đi dạo loanh quanh thôi, loại phi cơ lớn như này, bất kể là phòng ăn hay những nơi giải trí khác đều đắt đòi mạng.
Tiền của hắn đã chuyển gần hết cho viện mồ côi của Hàn Tâm Nhụy rồi, vẫn là về phòng pha mì thôi.
Hạ Hành không có ý định đi chọc chó làm gì, đang tính đi, quản lí phòng ăn đột nhiên gọi hắn lại.
"Xin hỏi có phải Hạ Hành tiên sinh không?"
"Vâng? Đúng vậy." Hạ Hành tay đút túi xoay người lại, nghi hoặc nhìn đối phương.
"Có người đã đặt trước bữa tối cho ngài, mời ngài đến dùng bữa." Quản lí đưa tay làm tư thế "mời".
"Ồ? Ai đặt cho tôi?" Hạ Hành nghĩ thầm, chẳng lẽ Giang Vân Dương?
"Một vị Hà tiên sinh."
Hạ Hành lập tức nghĩ đến Hà Hoan, vành tai đỏ bừng.
Hơn nữa đặt đúng vị trí có thể nhìn thấy mặt trăng, dù Hạ Hành không rõ mấy thứ này, nhưng Tô Nguyệt lại biết cái vị trí kia không phải cứ có tiền là đặt được.
Quản lí tự tay bưng lên bàn rượu vang, thịt bò, salad hoa quả cùng một ít bánh ngọt.
Vừa nãy Hạ Hành có liếc qua giá cả nơi này, giờ nhìn mấy thứ trên bàn gân xanh trên trán đã giần giật, Hà Hoan