“Có chuyện muốn nói?”
Dịch Như Hứa ngơ ngác nhìn di động, trong lòng gợn sóng phập phồng, đầu choáng váng não phình to, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đầu tiên cô nghĩ tới có phải anh thật sự có người khác ở bên ngoài hay không, anh vì người phụ nữ kia mà muốn chia tay với cô, đây cũng không phải chuyện không có khả năng, hiện tại anh không nhớ ra cô, chuyện gì cũng có thể làm được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nên làm thế nào mới có thể giữ anh ở lại? Anh đã không còn hứng thú với thân thể của cô, sự quan tâm anh dành cho cô dường như cũng chỉ dừng trong mối quan hệ anh em bình thường.
Mình có ưu thế gì, có thể dùng để giữ anh ở lại?
Đêm nay suy nghĩ của cô vẫn luôn có chút hỗn độn, thậm chí ngay cả nước cuối cùng là cắt cổ tay để uy hiếp anh cũng xuất hiện, tới khi trời sáng cô vẫn không ngủ được.
Thất thần tới trường học, đầu tiên Doãn Minh Nguyệt tới đây gặp cô.
Hiện tại chuyện Dịch Như Hứa bị học tỷ đánh đã lan truyền khắp học viện mỹ thuật, ngày hôm qua học trưởng Lâm Triết còn đặc biệt tới tìm Dịch Như Hứa một chuyến, sau khi biết được cô không tới trường học, thời điểm trở về còn dặn dò Doãn Minh Nguyệt, nói đợi cô tới trường nhất định phải liên hệ với anh.
Được Minh Nguyệt nhắc nhở, Dịch Như Hứa mới nhớ tới ngày hôm qua học trưởng Lâm Triết luôn cố gắng liên hệ với cô, nhưng ở trong rạp chiếu phim hay thư viện di động của cô đều tắt âm thanh, tin nhắn điện thoại cũng bị trôi xuống, nhất thời không còn nhìn thấy.
Lúc ấy tâm trạng của cô rất phức tạp, làm chuyện gì cũng không nhấc nổi tinh thần, cô không muốn ứng phó với anh, cho nên liền gạt anh sang một bên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẫn nên gọi điện lại cho học trưởng đi. Dịch Như Hứa mệt mỏi suy nghĩ, nếu cô có được năng lực xử lý mối quan hệ cá nhân như anh trai thì tốt rồi, không tới mức gặp tình huống hơi phức tạp một chút liền khiến cả tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi như vậy.
Lâm Triết trả lời điện thoại ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, anh không trực tiếp đề cập tới chuyện kia, mà hỏi cô giữa trưa có thể ra ngoài ăn cơm không, đại khái là muốn nói chuyện trên bàn cơm.
Dịch Như Hứa cảm thấy chuyện này không có gì để nói, hơn nữa hai người đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, vừa đi ra ngoài khẳng định sẽ càng thêm chứng thực những tin đồn về vấn đề này.
Cô thở dài, trực tiếp từ chối lời mời của Lâm Triết.
Không đi, thật sự lười xã giao.
Ban ngày nhoáng cái liền trôi qua, Dịch Như Hứa miên man suy nghĩ một ngày, trình độ tự bế đã lên một mức độ nhất định, cô vẫn không muốn về nhà, nhưng lại không nghĩ ra được mình không trở về thì có thể đi đâu.
Cô vẫn luôn có một chút lảng tránh đám đông, bất cứ khi nào có quá nhiều người và cần phải chờ đợi, cô liền muốn giấu mình đi.
Mặt trời sắp lặn, cô muốn về nhà, điều đầu tiên cô nghĩ đến là ba và mẹ.
Nhưng những kỷ niệm đẹp duy nhất còn sót lại khi còn nhỏ, nhanh chóng bị thay thế bằng hình ảnh hai người hạnh phúc, hòa thuận cùng các thành viên mới trong gia đình.
Dịch Như Hứa cảm thấy chua xót, trong đầu hiện ra hình ảnh cuối cùng cô và anh trai sống cùng nhau tại nông thôn khi còn nhỏ. Trong bức tranh cũng có hoàng hôn và gió nhẹ, cô mặc chiếc váy nhỏ đuổi theo con bướm bên bờ ruộng, đuổi theo cả mặt trời lặn, anh trai vẫn luôn đi theo phía sau cô, khi đó toàn bộ thế giới chỉ có hai người bọn họ.
Không biết là sợi dây thần kinh nào co giật, để thoát khỏi sự hoang mang hoảng sợ trong khoảng thời gian này, Dịch Như Hứa đã gọi taxi đi tới sân bay, vừa tra cách mua vé trên Baidu, vừa học cách tự làm việc, cuối cùng cô cũng mua được vé bay thẳng về quê.
Sau khi đăng ký, Dịch Như Hứa gửi cho Dịch Vu Lan một tin nhắn tương tự như ngày hôm qua, không thấy anh trả lời, cô trực tiếp chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.
Ngắm nhìn cảnh hoàng hôn lộng lẫy tráng lệ nhất trên máy bay, cô thoáng thấy lòng an yên trong nỗi phiền muộn, cô đã quen với giao thông và con người ở thành phố bận rộn, cô cảm thấy cuối cùng vẫn là thiên nhiên có thể cho cô sự an ủi tốt nhất.
Điều này so với việc bổ nhào