"Hạo Hi, xem ra hiểu lầm của cậu đối với tôi không nhỏ! Tôi cùng Hàn Lâm kỳ thật cũng không thể nào quen, anh của hắn nhờ tôi chăm sóc hắn, tôi cũng chỉ là trả lại ân tình của anh hắn thôi" Mộc Cẩn Hiền khoanh tay, dò xét Trác Hạo Hi.
Trác Hạo Hi cúi đầu khom lưng, tỏ ra là đã hiểu mà nói: "Không quen có quan hệ gì, người với người đều là từ sống đến quen , chờ đến gạo nấu thành cơm, liền đại công cáo thành, chính là, ai biết món ăn trong mâm, mỗi hạt đều thật vất vả..."
"Trác Hạo Hi." Mộc Cẩn Hiền một thân khống chế không nổi rống giận, ánh mắt mọi người trong tiệm sách lần nữa tập trung trêи người Trác Hạo Hi cùng Mộc Cẩn Hiền, Trác Hạo Hi giật ra một quyển sách, che lại mặt mình, Mộc Cẩn Hiền hỗn đản này, còn ngại mình không đủ gây họa sao? Rống lớn tiếng như vậy, phá hoại mọi người chăm chú học tập nha!
Trác Hạo Hi đưa mắt nhìn quanh, theo lý thuyết, bình thường lúc này, hẳn là phải có một thân nghĩa sĩ đứng ra, lời lẽ chính nghĩa mà đối với Mộc Cẩn Hiền nói: "Đồng học, thư viện phải giữ yên lặng, mời cậu ra ngoài được không?"
Nhưng là đầu Trác Hạo Hi xoay tới xoay lui chỗ khác, chỉ phát hiện mặc dù ánh mắt mọi người đều tập trung ở nơi này, nhưng là trêи mặt mọi người đều là một bộ dáng Bát Quái, quả nhiên đối đãi soái ca cùng người bình thường là khác biệt, bộ dạng Mộc Cẩn Hiền thế này, giống người điên không có phong độ đại hống đại khiếu(*), cũng là có thể hiểu được.
(*)Đại hống đại khiểu: rống to
"Mộc Cẩn Hiền anh nói nhỏ thôi." Mặt Trác Hạo Hi có chút đỏ mặt nói, Trác Hạo Hi sờ lấy gương mặt của mình, da mặt mỏng chính là không có cách, da mặt của cậu nếu có thể dày như Mộc Cẩn Hiền, sẽ có thể đao thương bất nhập(*).
(*)Đao thương bất nhập: dao chẻ súng bắn cũng không vô đầu được
Mộc Cẩn Hiền lạnh lùng nhìn Trác Hạo Hi, ánh mắt Trác Hạo Hi quét qua, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều cô gái hướng mình quăng tới ánh mắt nhiệt huyết, Trác Hạo Hi đương nhiên sẽ không cảm thấy mọi người nhìn cậu như vậy là có ý tứ với cậu, "Đúng! Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy như vậy, để cho tôi hiểu lầm người đến."
Hàn Lâm dừng lại cổng, Trác Hạo Hi thấy Hàn Lâm đứng ở cổng, đây là lần đầu tiên cậu lấy một viên tâm bình tĩnh để nhìn Hàn Lâm, ở kiếp trước, cậu coi Hàn Lâm là tình địch, ở trong lòng ác độc nói xấu hình tượng Hàn Lâm.
Bây giờ nhìn lại, Hàn Lâm trưng ra khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, nhìn giống như Lâm Đại Ngọc yếu đuối.
"Mộc học trưởng." Hàn Lâm thẳng tắp hướng Trác Hạo Hi cùng Mộc Cẩn Hiền đi tới, Trác Hạo Hi dùng sách vở che lại mặt, Hàn Lâm đồng học cũng rất phối hợp đem cậu như người vô hình không để ý đến.
Mộc Cẩn Hiền nhìn sang Trác Hạo Hi, lông mày không thoải mái nhíu, "Có chuyện gì sao?"
Hàn Lâm cắn cắn môi, "Mộc học trưởng, các chị học trưởng đều ở trong phòng họp chờ anh đấy!"
Ánh mắt Trác Hạo Hi sáng