- Không hề, em là em, anh không xem em là bất cứ ai cả.
Cô đã nói tới vậy rồi mà thái độ của anh vẫn khăn khăn không thừa nhận. Anh không yêu cô nhưng lại tìm mọi cách để giữ cô lại, đó là do tính độc chiếm quá cao hay là anh đang tự dối lòng.
Cô biết đối với anh, cư xử càng cứng nhắc thì anh lại dễ nổi điên lên như những lần trước, nên lần này cô quyết định nên diễn một chút, diễn vai như những tình nhân khác của anh, ỏng ẹo, làm nũng, đòi hỏi,... cô nghĩ làm vậy sẽ khiến anh thấy chán ghét và sẽ tự mình từ bỏ.
Cô cười thầm trong lòng, kế hoạch của cô quá đơn giản nhưng hiệu quả chắc chắn rất cao.
Cô đưa tay lên giả ho khan một tiếng sau đó nói với anh.
- Tôi đã thông suốt rồi, từ nay chắc chắn sẽ ngoan ngoãn làm tình nhân bên cạnh anh, không đi đâu cả.
Không gì có thể qua mắt anh, anh biết cô chỉ đang giả vờ nói cho qua chuyện, nhưng dù cô có giở trò gì thì anh cũng đã nắm cô trong lòng bàn tay, nên anh cũng phối hợp theo vai diễn của cô.
Anh ôm cô rồi hôn trán cô rất ngọt ngào.
- Em nghĩ ngơi đi, anh phải đến công ty, có chuyện gì cứ gọi cho anh.
Chẳng mấy khi cô không đuổi mà anh lại tự nguyện đi thế này, cô nở nụ cười thỏa mãn.
- Được, anh đi cẩn thận nhé.
Biểu cảm của cô càng vui vẻ thì anh lại càng cau có.
- Em muốn anh đi đến vậy sao?
Cô nghe vậy mà giật mình, bị anh nói trúng tim đen cô đứng bật dạy, tiến về phía anh đang đứng, chỉnh lại cà vạt cho anh.
- Anh nói gì vậy, anh đi em sẽ rất nhớ anh.
Dù biết đó chỉ là đóng kịch nhưng nghe cô nói anh lại thấy vui vẻ. Anh bất ngờ hôn môi cô.
- Nụ hôn tạm biệt, anh đi đây.
Anh đã đi khuất rồi cô vẫn đứng hình ở đó, sờ môi mình.
- Anh ta vậy mà lại làm cái hành động sến súa như vậy ư? Thật không thể tin được.
Vài ngày sau đó cuộc sống của cô trở lại bình thường, tay cũng đã dần hồi phục.
Hàn Lâm dù không đến thăm cô nữa nhưng mỗi ngày anh đều gọi điện thoại cho cô.