Thông tin truyện Đại Mạc Dao

Đại Mạc Dao

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Cổ Đại

Lượt xem:

892

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 9/10 từ 15666 lượt

REVIEW TRUYỆN ĐẠI MẠC DAO

Tên gốc: Đại hán tình duyên đại mạc dao

Tác giả: Đồng Hoa

Thể loại: Cổ đại, Hán triều, nam nữ cường, chiến tranh, SE

Độ dài: 34 chương + 1 PN

Tình trạng: Hoàn edit - đã xb - chuyển thể thành phim với tên "Kỳ duyên trong gió"

...................

"Ngoài kia mộng cảnh nên thơ

Giữa lòng đại mạc, ai chờ đợi ai?"

Đến với "Đại mạc dao" chúng ta sẽ cùng tác giả Đồng Hoa quay ngược dòng lịch sử về Hán Triều dưới triều đại hùng mạnh của Hán Vũ Đế. Ta sẽ cùng chiêm ngưỡng phong cảnh Tây Vực mênh mang với những dãy cát vàng chảy dài tưởng chừng vô tận, cùng trầm trồ trước sự hưng thịnh của thành Trường An bốn phương đều hướng về và quan trọng hơn, cùng lắng nghe một câu chuyện tình yêu thật day dứt của ba nhân vật chính trong câu chuyện này.

"Đại mạc dao" được kể ở ngôi thứ nhất, theo lời nhân vật nữ chính - Ngọc Cẩn. Nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng bầy sói đại mạc. Rất nhiều năm về trước, nàng một lần cứu sống một người đàn ông sắp chết khát giữa sa mạc. Sau khi ông ta tỉnh lại, không ngờ lại muốn "lấy oán trả ơn", bắt trói nàng lại đem về tộc người Hung Nô.

Ông ta bắt nàng gọi ông là 'cha', ép nàng học làm con người, bắt nàng học tiếng Hán, học binh pháp,... Người cha nuôi ấy của Ngọc Cẩn là người Hán, lúc bấy giờ là thầy giáo của Tả Cốc Lễ Vương của Hung Nô - Y Trĩ Tà mà nàng xem là ca ca. Cha không cho Ngọc Cẩn học tiếng Hung Nô, mà chỉ muốn nàng học tiếng Hán. Nàng tập làm con người, được làm bạn với con trai thiền vu* Hung Nô, Vu Đan ** và nhiều người bạn khác, được cưỡi ngựa bắn cung rong ruổi trên các thảo nguyên xanh cỏ. Đó là những ngày tháng tuổi thơ tươi đẹp luôn được nàng khắc ghi sâu trong hồi ức.

Nhưng biến cố lại xảy ra, Y Trĩ Tà đột nhiên muốn tạo phản cướp ngôi thiền vu, lệnh bắt sống nàng, cha nàng và Vu Đan. Cha và Vu Đan lại phải bỏ mạng tại Tây Vực thênh thang cát vàng. Trước khi nhắm mắt, cha muốn nàng đến thành Trường An của Hán Triều, sống một cuộc đời vui vẻ hạnh phúc. Nhưng nàng đã không, nàng trở về đại mạc và trở lại như những ngày ấu thơ, sống cùng bầy sói. Cho đến một ngày kia, nàng gặp được Cửu gia và Tiểu Hoắc.

Cửu gia - Mạnh Tây Mạc hay còn gọi là Mạnh Cửu. Chàng là một người khuyết tật chân lại phải mang trên vai trách nhiệm chấn hưng gia tộc, đem lại thanh danh cho Thạch phảng. Chàng ôn nhu tinh tế, thanh tao tựa vầng trăng ngà giữa giời mây lộng gió, là mảnh ngọc sáng giữa bụi bẩn nhân gian, là dòng suối mát trong nơi trần đời khói lửa. Chàng mang trong mình tấm lòng nhân ái bao dung, luôn dang rộng vòng tay cứu vớt những mảnh đời lưu lạc.

Tiểu Hoắc - Hoắc Khứ Bệnh, hắn là Hoắc tướng quân bất khả chiến bại, uy dũng hiên ngang trên lưng ngựa, luôn trong tư thế sẵn sàng xông pha ra chiến trường. Hắn là người phóng khoáng, nhiệt tình, tựa như ánh dương chói lóa, mang trong mình ngọn lửa nhiệt huyết của độ tuổi ngông cuồng. Cũng giống như Cửu gia, Tiểu Hoắc phải gánh trên vai nhiều trách nhiệm gia tộc.

Lại nói về nữ chính của chúng ta, sau khi hội ngộ lần đầu với Cửu gia và Tiểu Hoắc, nàng cũng đến Trường An, nơi cha nàng đã từng sinh sống và mong nàng đến đây. Số phận đẩy đưa giữa dòng đời lưu lạc, nàng lại được làm phường chủ của Lạc Ngọc phường, tức phường hát thuộc quản lý dưới quyền Thạch phảng. Nàng gặp lại Cửu gia cùng Tiểu Hoắc, Ngọc Cẩn rũ bỏ quá khứ bi thương đã qua, lấy một cái tên mới - Kim Ngọc. Kim Ngọc bắt đầu làm lại cuộc đời, nàng trót đem lòng thích Cửu gia. Hằng ngày đều quấn quýt bên Mạnh Cửu mà quên đi tình cảm của Hoắc Khứ Bệnh luôn muốn giải bày.

Qua từng suy nghĩ của Kim Ngọc, qua từng lời nói của Cửu gia, tôi hay bất cứ độc giả nào cũng sẽ nhận ra được tình cảm của chàng đối với nàng, thậm chí là rất sâu đậm hơn chúng ta tưởng.

Kim Ngọc vốn là một nha đầu hoang dã, nàng dám yêu dám hận, dám nghĩ dám làm. Lần đầu tiên, nàng thổi khúc "Việt Nhân Ca" để bày tỏ tâm tình bản thân. Nhưng Cửu gia lại làm như không biết và chàng đã né tránh. Lần thứ hai, nàng mạnh dạn nói hết những lời nói từ tận đáy lòng, vì chàng ra sức trồng một dàn cây leo "uyên ương đằng". Nhưng cuối cùng nàng đổi lại được gì? Một lời nói "Ta đã quen ngắm hoa một mình, sẽ có một người khác ngắm hoa cùng muội". Kim Ngọc không từ bỏ, nàng cho chàng thêm một cơ hội nếu chàng suy nghĩ lại, ngày hôm ấy hãy đến gặp nàng, Ngọc Nhi sẽ luôn đợi. Nhưng rồi, ngày ấy người ngồi bên an ủi nàng lại là Hoắc Khứ Bệnh và dòng thư chóng vánh "Xin lỗi muội" của Cửu gia. Nàng tuyệt vọng và mệt mỏi với đoạn tình cảm thương tâm này, Kim Ngọc đã bỏ lại tất cả, quay về đại mạc mà nàng hằng nhớ mong.

Thật sự tôi rất ngưỡng mộ tình yêu đầu đời của Kim Ngọc dành cho Cửu gia. Nàng vì chàng đưa nữ tử mang tên Lý Nghiên vào cung làm phi tử để rồi sau này, nàng ta lại trở thành kẻ thù muốn cướp mạng nàng. Kim Ngọc vì Cửu gia bất chấp hiểm nguy mà nhúng tay vào chốn cung đình âm mưu trùng trùng. Một tình yêu mù quáng nhưng cũng thật đẹp ấy, liệu bây giờ có còn tồn tại chăng?

Nhưng số trời vốn định sẵn, đời người đâu biết còn xảy ra chuyện gì mai sau. Lá thư cáo biệt của nàng gửi cho Hoắc Khứ Bệnh đang ở chiến trường lại đến tay Tiểu Hoắc một cách nhanh ngoài ý muốn. Hắn tức giận, nhất quyết đi "bắt" nàng về. Tiểu Ngọc đáng thương tất nhiên bị tống vào doanh trại chung với Hoắc Khứ Bệnh và một đội binh sĩ. Quãng thời gian này nàng học cưỡi ngựa, làm quen với Lý Thành mang trong mình lòng hận thù với Hung Nô và cũng trong chính thời điểm này, nàng đã dần có tình cảm với Tiểu Hoắc. Hắn yêu thương nàng, che chở bảo vệ nàng, biết chọc nàng vui, biết vỗ về an ủi. Tôi cũng nhận thấy rằng có rất nhiều người khen Tiểu Hoắc hợp với Kim Ngọc hơn Cửu gia.

Quay về Mạnh Cửu, chàng sau khi thấy những kỷ vật mà Kim Ngọc hoàn trả lại trước khi lên đường về đại mạc, chàng mới nhận ra mình đã lỡ mất những thứ gì. Lỡ mất tình cảm của người chàng thầm yêu, một cơ hội cho cuộc sống hạnh phúc an nhàn? Mạnh Cửu không hề làm sai điều gì cả. Chỉ vì chàng mang một cơ thể khiếm khuyết, cả đời chỉ có thể dùng xe lăn hay chống nạn, lại vì di truyền nên không cho nàng một gia đình đầy đủ, mỹ mãn như bao người. Nên chàng tự ti, chàng không muốn đối diện với nàng, không dám nói sự thật rằng chàng không thể trở thành bến đỗ cho nửa đời sau của Kim Ngọc. Đến khi chàng muốn níu giữ lại trái tim nàng, thì nàng đã rung động trước người khác mất rồi.

"Ngồi rất lâu trên cây bông gòn ở mảnh đất trống,

Đoán rồi lại đoán tâm tư của Ba Nhã Nhĩ.

Ngồi rất lâu dưới bóng cây liễu,

Nghĩ rồi lại nghĩ về tâm tư của Ba Nhã Nhĩ.

Cây cao lương ở phía Tây cao quá đầu rồi,

Vẫn nhìn về bóng lưng của Ba Nhã Nhĩ.

Cây cao lương ở phía Bắc cũng cao quá đầu rồi,

Vẫn nghiêng nhìn về một phía bóng lưng của Ba Nhã Nhĩ.

Cây cao lương ở phía Đông đã cao quá đầu rồi,

Vẫn từ sau lưng nhìn về bóng lưng Ba Nhã Nhĩ.

Hạt cây du thụ đem trồng sẽ nảy mầm lớn lên,

Cô gái đến tuổi sẽ có bà mối đến nhà,

Cây cao lương ở phía Tây cao quá đầu rồi,

Ba Nhã Nhĩ nhìn về bóng lưng tôi xuất giá.

Cây cao lương ở phía Bắc cũng cao quá đầu rồi,

Ba Nhã Nhĩ nghiêng nhìn về phía bóng lưng tôi xuất giá.

Cây cao lương ở phía Đông đã cao quá đầu rồi,

Ba Nhã Nhĩ từ sau lưng nhìn về bóng lưng tôi xuất giá.” ***

.....................

Đại mạc dao - "bài ca trên đại mạc". Xuyên suốt câu chuyện là quãng đời và những dòng hồi ức vụn vặt chắp vá của nàng Kim Ngọc. Đọc tác phẩm, tôi nảy sinh rất nhiều bất mãn với tác giả Đồng Hoa. Vì tôi đã trót lỡ xem Mạnh Cửu là nam chính lòng mình. Tôi tự hỏi tại sao cô lại bất công với Cửu gia đến thế? Tàn nhẫn đến thế? Tại sao lại cho chàng một thân thể không khỏe mạnh, lại mang một trái tim tổn thương suốt quãng đời về sau? Rồi đến cuối cùng, cô vẫn không cho chàng một kết cục có hậu? Tại sao lúc nào chàng cũng nhận hết mọi đau khổ về mình?

Mọi câu chuyện của Đồng Hoa luôn đem lại cho tôi rất nhiều cảm xúc khác nhau. "Đại mạc dao" không bi thương sướt mướt như "Bộ bộ kinh tâm", cũng không khiến tôi ức chế như "Bí mật bị thời gian vùi lấp", cũng không để lại trong tôi nhiều tiếc hận như "Từng thề ước". Mà "Đại mạc dao" khiến lòng tôi cảm thấy có gì đó mất mát, ngứa ngáy trong lòng, lại day dứt và lắng đọng thật nhiều trong tim.

Với giọng văn nhẹ nhàng mà sâu sắc của mình, Đồng Hoa đã khắc họa trước mắt tôi một đại mạc hoang vu khắc nghiệt. Nhưng nó thật khác biệt với những hình ảnh đại mạc tôi từng biết trước đó. Nơi đây có cát vàng mênh mang, có dòng suối Nguyệt Nha bốn mùa trong vắt tựa như mảnh trăng khuyết treo lơ lửng giữa đồi cát nơi nàng và Cửu gia lần đầu gặp gỡ, có bầy sói đoàn kết yêu thương nhau như con người, có mối tình khiến người ta day dứt khôn nguôi.

Đây vầng trăng khuyết, trời thanh

Đây dòng suối biếc, lượn quanh ngày ngày.

Bên cạnh đó, Đồng Hoa còn cho chúng ta thấy bộ máy chính trị của triều đại lúc bấy giờ, cuộc tranh đoạt quyền lực giữa các quan đương triều, cuộc chiến sống còn giữa chốn sa trường hiểm nguy. Ba nhân vật chính của chúng ta đều có một điểm chung, đó là muốn rời xa thành Trường An, đi ngao du khắp bốn bể cùng người mình yêu, cứ thế an yên một kiếp người. Nhưng họ lần lượt làm trái với điểm chung ấy, lần lượt vì người mình yêu mà bị cuốn vào vòng xoáy chính trị mưu mô hiểm kế.

Nhìn chung, tôi cảm thấy ba nhân vật ai cũng là một kẻ đáng thương. Kim Ngọc bị chính người mình tin tưởng hại chết những người nàng thương yêu, để lại trong lòng nàng những vết thương khó lành. Mạnh Cửu luôn bất chấp tất cả hi sinh vì người mình yêu mà không tiếc cả sinh mệnh, nhưng đổi lại chỉ nhận được sự xa cách và né tránh từ nàng. Hoắc Khứ Bệnh bên ngoài là một tướng quân hiên ngang anh dũng, nhưng lại bị hãm hại bởi chính gia tộc họ Vệ mà hắn luôn xem là gia đình. Quyền lực là thế, mạng người cũng chỉ tựa như những cánh hoa lìa cành, chỉ đành để cho số mệnh tùy ý chà đạp.

Tuyến nhân vật phụ cũng được xây dựng rất kỹ càng. Tôi tiếc thương cho nhân vật Lý Cảm mang trong mình mối tình si với Lý Nghiên đã trở thành phi tử, về Lý Thành luôn phấn đấu luyện tập để báo thù cho tỷ tỷ và mẫu thân của mình, về Lý Nghiên vì thù hận mà hi sinh một đời hồng nhan. Đến cuối cùng, liệu có nhận lại được gì không cơ chứ?

Đến khi đọc hết câu chuyện, tôi ngẩn ngơ một hồi lâu vẫn chưa hết hỗn loạn trong lòng. Đối với tôi, cái kết như thế chính là Sad Ending vì theo tôi nghĩ, Cửu gia của tôi xứng đáng được một cuộc sống tốt đẹp hơn, chứ không phải vì cứu Hoắc Khứ Bệnh mà hoại tử mất cả đôi chân, để rồi ra đi một mình trong thầm lặng cùng vết thương vẫn đầm đìa máu tươi.

Để rồi khi thoát trang truyện ra, mắt tôi vẫn chưa khô vệt lệ nhòa.


Bình luận truyện