Trên bàn ăn, hai người già chỉ chăm chăm ăn uống theo sở thích của mình.
Còn cặp đôi trẻ lại rắc rối hơn hẳn, Cẩm Nhiên không thích rau còn anh lại rất muốn cô ăn rau.
Cẩm Nhiên không nạp bất cứ một loại rau gì vào người, sao có thể đảm bảo sức khỏe và cân bằng chất dinh dưỡng cho cơ thể.
Nhìn hai người như vậy, dĩ nhiên người vui nhất là phu nhân Lục.
Bà chờ cái ngày này lâu lắm rồi, đứa con gái nhỏ của bà cuối cùng cũng có bến đỗ.
Không mong cầu gì hơn, chỉ mong cầu con bà hạnh phúc, người đàn ông bên cạnh cũng biết yêu thương và chăm sóc cô thay phần bà là bà vui lòng rồi.
- Cẩm Nhiên à, Nhất Dương nói đúng đấy.
Con ăn một chút rau cũng không thể chết được, đã vậy còn rất tốt cho sức khỏe.
- Không, con không ăn đâu.
Sau cùng vẫn là cả nhà chào thua cô, bữa cơm cũng như vậy mà bình yên trôi qua.
Ba mẹ Lục nhìn đồng hồ đã trễ, cư nhiên cũng lo lắng cho các con nên hối thúc cả hai mau chóng về nhà.
Người đảm nhiệm cái trọng trách to lớn, mang Lục tiểu thư an toàn về nhà riêng tất nhiên là anh.
Trở về nhà, Cẩm Nhiên coi như trút được gánh nặng gia đình.
Từ nay về sau sẽ không có chuyện ba mẹ bắp ép hay cằn nhằn việc cô không có bạn trai nữa.
Nhìn qua Nhất Dương ngồi bên cạnh, cô nhăn mày đá đểu, cái tên này như vậy lại chẳng chịu về mà ở lì nhà cô là sao?
- Sao anh còn chưa chịu về?
- Một lát anh về, em chưa gì đã đuổi anh.
- Một lát là khi nào? Anh mau về đi, trễ lắm rồi.
- Em đuổi anh thật đấy à?
Cẩm Nhiên nhìn khuôn mặt giả vờ giận dỗi của anh.
Cô nhướn vai xích xa ra khỏi anh, ngồi một góc ở sofa xem phim.
Nhất Dương nào chịu, cô nhích một chút anh liền nhích một chút.
Nhất định là không thể tách rời khỏi cô.
- Nào, anh xích xa em ra đi.
- Sao em hôm nay lại từ chối gần gũi anh chứ?
- Cái gì mà gần gũi?
- Anh không biết, người yêu anh thì anh ôm.
Nhất Dương ôm chặt lấy cô không chịu buông.
Cẩm Nhiên cau có đẩy nhẹ anh ra khi có chuông điện thoại.
Dãy số lạ lẫm làm cô khó hiểu mà anh lại vô cùng tò mò.
- Ai vậy?
- Em đâu có biết, để em nghe máy.
Bắt máy chưa kịp hỏi thì bên kia đã vang lên giọng trầm ổn.
Cái chất giọng ngọt ngào này là quá đổi quen thuộc.
Vừa nghe liền có thể nhận dạng ngay chủ nhân, chẳng ai khác là Nhạc Hạo.
"Hi, lâu rồi không gặp."
- Anh gọi tôi làm gì vậy?
"Bộ phim đóng máy gần hai tháng rồi, anh thật sự rất nhớ em.
Mò mãi mới tìm được số điện thoại, sự tích cực này chỉ mong được người đẹp xem xét."
Quả nhiên là những lời đường mật rót vào tai các nữ nhân.
Tiếc là cô lại mẫn cảm với chất giọng này.
Không nghĩ cho xa xôi, cô đã liếc mắt nhìn nam nhân cạnh mình cười trừ.
Khuôn mặt đen sì của anh khiến