Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Ánh bình minh len lỏi vào sương phòng nhỏ hẹp, dát một lớp ánh sáng lấp lánh lên hai người trên giường.
Nhìn kỹ cũng có thể thấy rõ ngay cả hạt bụi trôi nổi trong không khí lẫn giữa vầng hào quang vàng óng.
Sau màn trướng, Tống Yến khẽ rung hàng mi nhỏ dài.
“Sư tôn?”
Tiếng gọi khẽ khàng truyền vào tai Tống Yến, y hơi nhíu mày, mơ mơ màng màng đáp một tiếng, cuộn tròn ngón tay.
Ừm… Trong tay hình như có cái gì?
Cảm xúc ấm áp từ trên tay truyền đến, đầu óc Tống Yến trống rỗng, theo bản năng hơi nắm chặt tay.
“Sư tôn.” Thẩm Túc Chi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ kêu lên, “Người nắm mạnh quá.”
【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi, tâm tình nam chính dao động, giá trị thù hận của nam chính đối với ngài hiện tại là 42300 điểm, giá trị hảo cảm là 26 điểm, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.
】
Tiếng máy móc cứng đờ của hệ thống lăn một vòng trong cái đầu mê man của Tống Yến, khiến y giật mình tỉnh lại.
Giá trị hảo cảm lại tăng?? Y vừa làm gì?
Tống Yến bỗng mở mắt ra, trong con ngươi tràn đầy mờ mịt, sau đó chạm vào một đôi mắt gợn sóng hoa đào.
Một giây, hai giây.
Trong không khí tràn ngập khí tức lúng túng làm người nghẹt thở.
Tống Yến giật giật ngón tay, tầm mắt cứng đờ rời đi, rơi vào cái tay đang nắm lấy cổ tay Thẩm Túc Chi của mình, trầm mặc chốc lát, lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà buông lỏng, trong đầu lại điên cuồng kêu gọi hệ thống.
“Hệ thống!! Ta ngày hôm qua rốt cục đã làm cái gì??!! Tại sao Thẩm Túc Chi lại ở bên giường ta! Tại sao ta lại cầm tay hắn không buông!!”
Hiển nhiên, Tống Yến say rượu thì hoàn toàn không nhớ nổi tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
Lúc này tiếng máy móc của hệ thống có vẻ tỉnh táo dị thường, nếu Tống Yến không nghe lầm, trong đó hình như còn lẫn vào tiếng cười trộm.
【 Kí chủ, hôm qua ngài uống hai chén rượu.
】
“Ừ, sau đó thì sao?” Tống Yến lạnh mặt.
【 Uống hết hai chén, ngài say rồi.
】
“Nói trọng điểm.” Nếu hệ thống có thực thể thì lúc này Tống Yến chỉ muốn một quyền đánh bay nó.
Hệ thống thấy tâm tình Tống Yến không tốt lắm, cũng không cười nhạo y nữa.
Sau đó, trong đầu Tống Yến liền tràn ngập hình ảnh sau khi y say rượu tối qua.
Y dựa vào Thẩm Túc Chi, y phản bác Thẩm Túc Chi nói mình không say, y bị Thẩm Túc Chi ôm, y kéo lấy tay Thẩm Túc Chi không cho hắn rời đi…
Tiếp thu xong mấy hình ảnh này, Tống Yến đơ người, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì.
Có thể diệt khẩu nam chính không? Online chờ, rất gấp.
Thấy Tống Yến không nói lời nào lại liên tục nhìn chằm chằm vào khoảng không, thần sắc dần trở nên quái lạ, Thẩm Túc Chi có chút kỳ quái: “Sư tôn? Người đang nhìn cái gì?”
Tống Yến phục hồi tinh thần, tự nhiên mà nói: “Không có chuyện gì, ngươi trông coi sư phụ một đêm chắc chắn cũng mệt mỏi, bây giờ trở về sương phòng nghỉ ngơi chốc lát, sau giờ ngọ chúng ta sẽ lên đường.”
Vấn đề Hồi Tuyết thành đã được giải quyết, bọn họ cũng nên rời đi.
Thẩm Túc Chi nghĩ đến việc tối hôm qua, vành tai lặng lẽ đỏ ửng, lại nghe thấy Tống Yến quan tâm hắn, đẩy thời gian xuất phát ra sau giờ ngọ, trong lòng dâng lên một thứ tình cảm khó giải thích được, thấp giọng nói: “Đa tạ sư tôn.”
Tống Yến nhìn Thẩm Túc Chi lui ra, cẩn thận từng li từng tí đóng lại cửa phòng, nghe hệ thống thông báo trong đầu: “Tính toán được tâm tình nam chính có dao động nhỏ, giá trị hảo cảm đối với ngài hiện tại là 28”, trong lòng chậm rãi hiện lên một cái dấu “?”.
Y cùng lắm là nói hai câu, thế mà cũng có thể tăng cường giá trị hảo cảm?
–
Vô Tương Phái cùng Hồi Tuyết Môn cách nhau một quãng đường dài, với tốc độ của Lưu Nghiêu cùng trưởng lão, phải hai ngày mới có thể chạy từ Hồi Tuyết thành về.
Vô Tương Phái không cai quản cả một thành trì như Hồi Tuyết thành, tông phái họ tọa lạc trên một ngọn núi hoang ít dấu chân người, bình thường muốn mua thứ gì cũng phải để cho đệ tử chuyên xuống núi đi chọn rồi chuyển lên.
Nghe nói, đây là ngọn núi mà sư tổ Vô Tương Phái đặc biệt tuyển chọn, nói muốn rời xa trần thế hỗn loạn, một lòng cầu đạo vấn tiên.
Vô Tương Phái cũng coi như là tông phái lâu năm, có gốc gác thâm hậu, dù gần trăm năm qua từ từ xuống dốc, nhưng vẫn là điểm đến tốt đẹp đối với nhiều đệ tử trẻ tuổi.
Núi hoang này thiết lập cấm chế, không cho phép người tu đạo ngự kiếm, cũng không cho phép sử dụng pháp khí, nhất định phải đi bộ lên núi.
Đường lên núi cũng không tốt, Lưu Nghiêu đỡ trưởng lão bị thương, đi chậm rãi từng bước mất hơn một canh giờ mới đến cổng lớn Vô Tương Phái.
Chỗ đó đang có người đợi bọn họ.
Người kia họ Tôn, là đệ tử thân truyền được chưởng môn Vô Tương Phái cực kỳ ưu ái, nhận lệnh sư phụ đích thân đến cửa chờ hai người Lưu Nghiêu trở về.
“Tôn sư huynh? Sao huynh lại ở đây?” Lưu Nghiêu giao trưởng lão Vô Tương Phái cho những đệ tử khác bên cạnh, trong lòng có chút kinh ngạc.
Tôn sư huynh được chưởng môn tín nhiệm nhất, tuy hắn không rõ lý do chưởng môn bảo mình tới đây chờ Lưu Nghiêu, nhưng vẫn có thể nhận ra được một chút nguyên nhân.
Hắn lập tức có chút chán ghét Lưu Nghiêu, lấy thái độ giải quyết việc chung mà nói: “Sư phụ lệnh ta tới đây chờ sư đệ, dẫn đệ tới chỗ người.”
Lưu Nghiêu không biết tại sao chưởng môn phải triệu kiến hắn, vừa nghe Tôn sư huynh nói, nhất thời có chút sốt sắng: “Sư huynh, huynh có biết lí do chưởng môn triệu kiến ta không? Có thể nhắc nhở sư đệ một chút không?”
Nói xong, gã đưa lên một bình đan dược trị thương thượng phẩm.
Nếu là lúc thường, nói không chừng Tôn sư huynh thấy bình dược này còn có thể giúp gã một câu, nhưng bây giờ Lưu Nghiêu rõ ràng đã chọc giận chưởng môn, hắn sẽ không làm chuyện tổn hại tới mình, huống hồ hắn còn nhìn không vừa mắt loại người như Lưu Nghiêu.
Tin tức trong Tu chân giới truyền rất nhanh, lúc gã bị vạch trần là ăn vạ Tiểu Lạc đại hữu của Hồi Tuyết Môn, chuyện này đã truyền về Vô Tương Phái.
Sư phụ tức giận, liền truyền tin cho cung chủ Bích Tỉ Cung, dò hỏi Hạ Hi Hi đạo hữu mấy chuyện trong bí cảnh, càng thêm xác nhận Lưu Nghiêu từ đầu đã nói dối, làm bại hoại danh dự đồng môn.
Lưu Nghiêu theo sau lưng, bởi không biết tại sao chưởng môn muốn triệu kiến hắn mà trong lòng có chút sốt sắng.
Gã vốn tưởng rằng Tôn sư huynh sẽ dẫn hắn tới viện của chưởng môn, lại không ngờ, mình bị dẫn thẳng tới Giới Luật Đường.
Nhìn thấy cửa lớn đen tuyền, trang nghiêm của Giới Luật Đường, Lưu Nghiêu nhất thời có chút run chân, há miệng run rẩy nói với Tôn sư huynh phía trước: “Tôn sư huynh, sư huynh, sao huynh lại dẫn ta tới nơi này, đây là Giới Luật Đường mà.”
Tôn sư huynh tránh né tay Lưu Nghiêu, lạnh nhạt nói: “Lưu