06:14 sáng ngày thứ chín từ khi đăng nhập, thế giới ảo
giữa con đường tiến về phía cổng thành consantine vứt vỡ hiện lên lờ mờ hai bóng người. một là bóng đỏ nhỏ bé, thẳng người, di chuyển chậm rãi, từ tốn. một là bóng xanh cong quẹo, co giật, di chuyển lao đảo như người say.
dần lấy lại nhận thức sau cơn sang chấn tâm lý, nhân vật chính chợt nhận ra rằng mình đang từ từ vượt qua cánh cổng lớn dẫn ra ngoài dungeon. bất chợt là dòng cảm xúc dào dạt như sóng biển ùa đến, nội tâm xúc động tột độ khi cánh cổng lớn suốt mấy ngày vật vã vừa qua cu cậu chỉ có thể đứng nhìn từ xa, hôm nay đã được xuyên phá.
vui sướng hết người, nhân vật chính vừa reo hò, vừa nhảy nhót nhưng do bản thân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau cơn sang chấn tâm lý nên wood elf vẫn trong trạng thái niễng người, cong quẹo, reo hò nhưng thực tế lại giống việc thè lưỡi phát ra những thanh âm ú ớ phụt phụt, khi nhảy múa chỉ có thể duỗi thẳng một chân, chân còn lại co dính vào mông không sao cử động được. bộ dạng lúc này của wood elf cứ như bị bại liệt não đang giãy đành đạch, thật sự thì con quỷ dị hơn cả thú vương goris khi hóa đen.
bóng hồng đi bên cạnh cũng chỉ biết cúi đâu, giơ tay che đi nụ cười rút rít của mình.
consantine sừng sững dần dần hiện ra sau cánh cổng lớn, những dãy nhà cao lớn được chống đỡ bởi khối cột trụ to dày xây bằng gạch tổ ong đã bị cháy đen, đỗ vỡ, những con đường được lát bằng những khối đá hoa cương lớn, sáng bóng nhưng đã nứt vụn. hàng cột đá vững trãi được chạm khắc tỉ mỉ từng chi tiết cũng chẳng còn nguyên vẹn. những con đường chính rộng đến khoảng 15m, lồng ghép với các con hẻm nhỏ tạo thành mạng lưới đan xen chằn chịt, dày đặc như mạng nhện giăng dài đến xa tít chân trời thì bị phủ đầy xác chết, máu, đống đồ đạc vứt lại sau cuộc cướp bốc. các chi tiết cháy đen, đỗ ngã thể hiện sự vây hãm khủng khiếp mà kinh đo consantine phải gánh chịu, dù vậy sự tàn phá đó cũng không thể che lấp đi sự giàu có, phồn thịnh, hùng cường mà kinh đô này từng có.
đối chiếu lại với kiến thức từ kho game offline cũng như từ tiểu thuyết đã đọc của bản thân mình thì có thể thời đại đang diễn ra ở thế giới ảo này là cuối kỷ nguyên thứ ii, được mô tả trong tiểu thuyết đại viễn chinh quyển thứ 3 kể lại sự di cư ồ ạt của các chủng tộc thú nhân từ phương tây-bắc xa xôi lũ lượt kéo về phương đông tấn công vào các thành thị của loài người.
dẫu biết rằng những thứ hiện lên trước mắt chỉ là mô hình đa chiều được dựng lên, nhưng trong nhân vật chính lại có chút trống rỗng, chút xót thương. là nỗi xót thương cho những nhân vật chính mà cậu ngưỡng mộ trong truyện đại viễn chinh quyển thứ 3 đã anh dũng hy sinh thân mình cầm chân bầy thú dữ cho đồng bào của mình trốn thoát, là nỗi căm giận với nhân vật phụ đã quay lưng, bỏ rơi chiến hữu của mình.
"hàiz..." thở dài một tiếng nhân vật chính dứt mình ra khỏi dòng hồi tưởng về quyển truyện đã đọc, đảo mắt nhìn về phía trước trước, wood elf nhận ra đã đi đến khu vực bến cảng còn tuyết nhiệt đới từ bao giờ đã đứng trên một chiếc thuyền nhỏ nhỏ.
giơ một tay lên cao, tay còn lại đặt ở miệng tuyết nhiệt đới gọi to: "nhanh lên nào bạn trẻ." rồi mỉm cười tươi rối trong như sắp về lại được thế giới thực vậy.
nhếch mép cười mỉm, nhân vật chính cũng nhanh chóng tăng tốc tiến về phía tuyết.
...
chầm chậm cắm chiếc sào dài xuống đáy nước, tuyết nhẹ nhàng chèo lái chiếc thuyền ba lá nhỏ lướt bon bon trên mặt nước biển hồ yên ả và tỉnh lặng trong một buổi sáng tinh mơ đầy sương khói.
đôi bạn trẻ vẫn y vậy, người trèo nhìn nước xanh biết, người ngồi nhìn trời xanh ngát, chẳng ai nói ai lời nào.
...
và rồi từng cơn gió nổi lên.
ánh nắng dịu nhẹ lăng tăng nhảy trên mặt nước, cơn gió tinh nghịch nô đùa đuổi bắt nhau... gợn sóng.
thế là cơn gió thổi qua làn tóc đen ống mượt vô tình cuốn đi dây ruy-băng voan buộc nhẹ ở cổ của tuyết.
phập, nhanh hơn cả cơn gió, nhân vật chính đã vội kịp với lấy dãy ruy-băng đỏ hồng kia.
nhẹ nhàng mà cũng thật trìu mến wood elf, xoay người về phía sau mắt chạm mắt với bóng hồng cậu khẽ trao lại cho tuyết dãy ruy-băng đỏ thấm, có chút ngại ngùng, có chút e hẹn tuyệt chậm chạp nhận lại ruy-băng mà không quên trao cho nhân vật chính câu cảm ơn bằng chất giọng ấm nóng.
cả hai lại trở nên hẹn hùng, không biết phải nói thêm gì nữa nhân vật chính chỉ buông câu "không có gì đâu", rồi lại cúi người, xoay mặt về phía trước mũi thuyền mà nhìn trời, nhìn đất.
hai người lại tiếp tục nhìn trời xanh, nước biếc như chưa hề có cái chạm mắt, trao tay ấy, có lẽ chỉ còn lại những cơn gió vô tình là vẫn rì rào thổi nhẹ.
...
18:02 chập tối ngày thứ chín từ khi đăng nhập, thế giới ảo
con thuyền nhỏ của nhân vật chính đã may mắn có thể vào đến bờ kịp lúc sau khi thay đổi lượt chèo thuyền, cu cậu vì mãi mê ngắm cảnh trời đất mà đã va thuyền vào đá ngầm.
"nè đằng kìa không giận đằng này thật hả?" đây là lần thứ ba nhân vật chính hỏi tuyết rằng có giận không khi nhân vật chính đã lỡ làm thủng con thuyền.
lắc đầu nhẹ nhàng hai cái, tuyết nhắm mắt, khẽ mỉm cười, rồi nói nhỏ: "bỏ đi, dù gì thì