Nghe thấy Vương Phật Nhi tự báo danh, sắc mặt hơn mười tên đệ tử này biến đổi khác nhau, lạnh lùng có, hơi hơi đố kỵ có, nhưng phần đông vẫn là cực kỳ hâm mộ...... Còn vị tăng nhân cầm đầu kia, mặt không hề biến đổi, chắp hai tay thành chữ thập thấp giọng nói:" Thì ra là Vương Phật Nhi sư thúc tổ, Cưu Ma La Cấp Đa thủ tọa có khẩu dụ, ngài đã tới có thể đến kính tự đi gặp ông ấy, không cần thông báo." Truyện "Đại Viên Vương "
" Sư...... Sư thúc tổ? Bối phận của ta khoa trương như vậy thật sao?"
Vương Phật Nhi cố ý kéo cái lổ tai giương ra, hỏi lại thêm một lần nữa. Thái độ của vị tăng nhân kia càng thêm cung kính. Hắn thuận miệng hỏi thân phận của đối phương, mới biết những đệ tử này vốn là tứ đại đệ tử của bổn môn, sư tổ của bọn họ đã không phải là đệ tử đích truyền của Cưu Ma La Cấp Đa, nên luận về thân phận thì thấp hơn hắn chẳng biết đến mấy cấp bậc.
Mặc dù tự cho rằng mình không phải người nông cạn, Vương Phật Nhi vẫn bất chợt có cảm giác tràn đầy ấm áp, cái thứ bối phận này thật sự là tốt nha!
Sau khi được mấy tên vãn bối đệ tử này chỉ cho đường đi tắt, Vương Phật Nhi đi đến Nhật Luân điện. Trên thực tế, đại điện này phân chia làm năm tầng cao thấp, mấy trăm gian thiền thất, giành riêng cho những cao thủ của Lạn Đà tự có tu vi đạt tới một quan ải nào đó sử dụng khi bế quan khổ luyện.
Cưu Ma La Cấp Đa là thủ tọa Nhật Luân điện ở tại tầng cao nhất, bình thường thì đệ tử không được tùy tiện quấy rầy. Vương Phật Nhi trong lòng tò mò, khi đi ngang qua thiền thất có người thì lặng lẽ hé mở cánh cửa mấy gian phòng, bên trong không phải là những tăng nhân có tướng mạo cổ quái, nhảy qua bay lại hết lần này đến lần khác để luyện tập chiêu thức thì là các đầu đà có hình dạng tàn ác, toàn thân phát ra quang mang chói mắt, tựa hồ là dấu hiệu đang vận hành môn thần công nào đó đến cực đỉnh.
Vương Phật Nhi bây giờ cũng chỉ có tu vi quanh quẩn thất phẩm, trông thấy thì rất là kinh sợ. " thực lực của Lạn Đà tự lớn mạnh biết bao, tăng nhân bế quan nơi này thấp nhất cũng có tu vi ngũ phẩm, hơn nữa tựa hồ phân bố theo tầng, càng lên cao, tu vi của người bế quan càng cao. Cứ thế này, bế quan ở tầng cao nhất của Nhật Luân điện chẳng phải đều là cao thủ nhất phẩm sao?"
Lên đến tầng thứ năm của Nhật Luân điện, Vương Phật Nhi chưa kịp tìm kiếm bỗng chợt nghe được mấy tiếng nói già nua đang đánh võ mồm tranh luận.
" Thủ tọa sư thúc, Đại Lôi Âm tự đã bị Thi Yêu chiếm cứ gây nguy hại bát phương. Nếu chúng ta không phái ra đệ tử đến tiếp quản ngôi tự này thì sẽ không tránh khỏi bị thế nhân chê cười."
" Đúng vậy, thủ tọa sư bá, dù nói thế nào thì Đại Lôi Âm tự cũng là thiền viện nổi danh của phật môn chúng ta, kiến trúc còn hơn cả Lạn Đà tự, như thế mà bị phá hoại thì thật sự là đáng tiếc." Truyện "Đại Viên Vương "
Đối diện với kiến nghị của hơn mười lão tăng, Cưu Ma La Cấp Đa làm sao chẳng biết trong lòng bọn họ nghĩ gì?
Đại Lôi Âm tự vốn do đế vương đời thứ ba của vương triều Đại Càn xấy dựng. Vị đế vương này thiếu thời đã từng mai danh ẩn tính ngầm tiến vào Lạn Đà tự tu nghiệp, sau khi đăng cơ vì nhớ đến kỷ niệm khoảng thời gian kia đã hạ chỉ xây dựng ngôi chùa này, thiết kế quy mô vượt qua Đại Lạn Đà tự của Tây Vực, chiếm vùng đất cực lớn. Nhưng còn chưa xây xong thì vị hoàng đế này đã băng hà, đế vương kế nhiệm của vương triều Đại Càn lập tức dừng xây dựng ngôi chùa này.
Đến lúc ngừng, Đại Lôi Âm tự đã xây dựng được một phần ba rồi. Dự tính gồm mười hai đại điện, bảy mươi hai viện thì chỉ xây được tám ngôi chủ điện, hai mươi bảy viện. Tiếp sau đó, vì thiếu người quản lý nên một số gần như hoang phế, rồi bị vương triều Đại Càn phong tỏa không cho mở cửa.
Lúc đầu, Đại Lôi Âm tự ở trong nội địa của vương triều Đại Càn, bây giờ thiên hạ loạn tướng phân tranh, ngôi cổ tháp này bất ngờ lại ở khu vực trung gian giữa bốn phương thế lực gồm Hoang Mộc Đại tướng của Tây Địch, Tây kì Tiết độ sứ Cơ Huyễn của vương triều Đại Càn, Đại Lương vương và Bắc Chu vương trong thiên hạ mười tám lộ phản vương.
Mấy tăng nhân muốn thừa dịp này, suất lĩnh tăng binh của bản tự đoạt lại Đại Lôi Âm tự, bồi dưỡng thế lực của bản thân.
Cưu Ma La Cấp Đa nghe mấy tăng nhân này nói chuyện, ngươi một lời, ta một câu, trong lòng cũng nghĩ ngợi nói:" Lạn Đà tự chúng ta vẫn một