Trong lúc cả hai ý loạn tình mê, tay cũng không kìm chế được thăm dò vào trong vạt áo lẫn nhau công thành chiếm đất. Thời điểm Y Tiêu say mê nhắm hờ mắt hưởng thụ trận mây mưa ngắn ngủi này lại mơ hồ thấy có bóng người đứng sừng sững ở cửa, nhưng cô cũng không vội đẩy người đang ôm mình ra mà chỉ thoáng ngưng thần một lát, sau đó nhiệt liệt đáp lại người đang cướp đoạt hô hấp của mình.
Dưới ánh trăng sáng rõ, Tần Khanh lảo đảo bước ra khỏi sở cảnh sát, cô băng qua gió hè ẩm ướt đi thẳng về phía trước đến khi tiếng còi chói tai vang lên đồng thời chiếc xe thể thao đỏ bất chợt sượt qua làm cô ngã ngồi trên mặt đất, giờ khắc này ý thức mới trở về, cô phủi lòng bàn tay ửng đỏ, sau đó khó khăn đứng dậy.
Dưới ánh đèn đường, Tần Khanh nhìn chằm chằm đá vụn đen xì cắm trong lòng bàn tay, sau lại liếc nhìn canh bún đổ vươn vãi đầy trên mặt đất, nước mắt như trân châu tức thì chảy ra khỏi hốc mắt...
"Ăn ngon không?"
Y Tiêu một tay cầm đũa gắp thức ăn, một tay múc nước canh cẩn thận đút vào miệng Sở Toàn, mắt không nháy nhìn chằm chặp đôi môi đỏ thắm như thể sợ đối phương nói ra chữ 'không'. Người kia quả không phụ lòng mong mỏi gật đầu như giã tỏi ra dáng hưởng thụ, "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút!" Y Tiêu cười yếu ớt nhìn bộ dạng tham ăn kia, lo lắng trong lòng cũng giảm đi nhưng thỉnh thoảng cô vẫn sẽ liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia.
"Sao hôm nay thấy em cứ thấp thỏm không yên?"
Sở Toàn thấy người kia mải mê suy nghĩ bèn giơ năm ngón tay quơ quơ trước mặt, "Vừa xong chuyện đã như vậy rồi, phải phạt!" Nói cũng không để ý Y Tiêu giãy dụa liền đưa cái miệng trơn bóng lên cần cổ trắng ngần.
"Chị không sợ bị người ta nhìn thấy sao!"
Y Tiêu ngăn cản không nổi đành tước vũ khí đầu hàng, mặc người kia muốn làm gì thì làm.
"Hơn nửa đêm ai lại rảnh chạy tới đây nhìn trộm?"
Y Tiêu nghe câu nói vô tư thì âm thầm cười khổ, "Lỡ như có người rảnh rỗi như vậy nên cái đồ ngốc như chị mới bị bắt gian còn không biết!" Nhưng trên mặt cô vẫn giữ thái độ tự nhiên, tiện tay cầm vài bức ảnh chụp trên bàn lên xem tường tận, "Chị muốn đổi xe mới hả? Sao nhiều ảnh chụp xe thể thao vậy?"
"Không phải."
Một tay Sở Toàn ôm lấy eo của Y Tiêu, tay kia cũng không nhàn rỗi vân vê lọn tóc, nhớ tới vụ án đau đầu lại nhíu mày:
"Nói cho em nghe cũng được, gần đây xảy ra vụ án trộm xe, thủ pháp thành thạo không để lại sơ hở, xui cái là chủ xe căn bản không muốn phối hợp với cảnh sát, họ thà bỏ tiền ra chuộc xe về khiến vụ án cho tới bây giờ vẫn không có tiến triển."
"Trong này toàn xe thể thao nhập khẩu ha! Hai chiếc Lamborghini, Maserati, còn có Porsche, rẻ lắm cũng là Mercedes Benz, không ngờ thành phố B này lắm kẻ có tiền thật!"
"Ha ha, đúng vậy a, đưa tay ra là có thể bắt được một nắm lớn, lần trước chị thấy ở chỗ Tư Vi cũng có chiếc Lamborghini trong ga-ra, em nhớ nhắc họ cẩn thận chút!" Nói xong giống con mèo lười cọ cọ trong ngực người nọ.
"à, em biết rồi, họ cũng không thường..."
Y Tiêu nắm thật chặt lòng bàn tay ướt sũng thầm mắng Tư Vi muốn giá rẻ mà đòi chơi đồ sang, nhưng có lẽ cô đã quên mất ban đầu là ai giơ hai tay hai chân tán thành Tư Vi nhập xe từ Châu Âu về nước.
"Sao bọn họ lại chuyên đi trộm xe loại này nhỉ?"
"Bởi vì xe thể thao đáng tiền!"
"Vậy cũng không nhất định, xe việt dã cũng rất đáng tiền, hơn nữa bọn chúng chỉ yêu cầu mấy vạn tiền chuộc, em nghĩ ai đi xe xịn cũng đều sẽ không để ý chút tiền này, nhưng bọn trộm xe không có nguyên nhân nào khác sao?"
Y Tiêu nghiêng đầu quan sát phản ứng của Sở Toàn, mãi cho đến khi người kia bừng tỉnh đại ngộ, "A, ý em là bọn trộm xe có lý do nào đó mà chúng ta không ngờ tới! Khả năng... Có thể là bởi vì bản thân bọn họ rất thích xe thể thao nhưng lại không cách nào thỏa mãn nhu cầu nên họ mới nghĩ tới con đường tắt này để thỏa cơn ghiền, thuận tiện kiếm chút tiền..." Đầu mối lộn xộn từ từ đã được lý giải, Sở Toàn tập trung tinh thần vào tình tiết vụ án hoàn toàn không hề chú ý tới người đang ngồi trên đùi đang nhìn cô chằm chặp.
"Cũng không phải là không có khả năng, thủ pháp gây án gọn gàng, xem ra chính là người trong nghề..."
Sở Toàn tự nhủ, đầu lông mày nhíu chặt nhiều ngày cuối cùng cũng giãn ra một chút, lúc này cô mới phát giác được ánh mắt hừng hực kia mà mất tự nhiên rùng mình một cái rồi dán lưng vào thành ghế, cô bất giác sờ lên miệng mình, ngu ngơ hỏi:
"Trên mặt chị dính gì hả?"
"Không phải!"
Bị Sở Toàn nhắc nhở, Y Tiêu mới thu hồi ánh mắt si ngốc, cô ngượng ngùng hôn nhẹ lên mặt người yêu một cái, sau đó lập tức đứng lên vừa cười vừa nói:
"Bộ dạng ngốc nghếch vừa gặm ngón tay vừa suy nghĩ của chị xấu lắm nha. Một mình em nhìn thấy được rồi, tuyệt đối đừng để cho người khác trông thấy, nhất là đám thuộc hạ của chị, phải giữ hình tượng!"
Y Tiêu bình thản nói lời trái lương tâm nhưng lại khó nén được tiếng tim đập thình thịch.
"Được rồi, em dẫn chị đến một nơi, cam đoan sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!"
Y Tiêu thấy người kia vẫn ngây ngốc chẳng biết làm sao cũng không đành lòng trêu ghẹo, cô dọn dẹp đồ xong lập tức dắt tay Sở Toàn ra khỏi văn phòng. Trong bóng tối, hai người một trước một sau, một lần tình cờ Sở Toàn quay đầu phát hiện chỉ cần mình theo sát bước chân của người phía trước thì hai cái bóng kéo dài kia sẽ hòa thành một, thế là tính trẻ con hối thúc cô làm theo, hai cái bóng cũng theo đó tan tan hợp hợp, giờ khắc này, cô tuyệt đối sẽ không ngờ vận mệnh mai sau của cả hai cũng sẽ như cái bóng hôm nay.
Sở Toàn không nghĩ tới Y Tiêu lại đưa cô đến "Mị hoặc", sau khi cô bị Tư Vi đánh một trận thật đau cũng chưa từng quay lại quán bar, giờ gặp lại hai người kia không khỏi có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười:
"Sao em lại đưa chị tới nơi này?"
Y Tiêu thấy cô khó chịu liền biết tâm tư, "Tư Vi, Tư Hàm đều là chị của