Sở Toàn trông mong ngày chủ nhật đến như sao đợi trăng, thời gian này cô tất bật điều tra tin tức của gã “Đại Pháo” kia nhưng kết quả thu được không nhiều, nghe giang hồ đồn gã này tự nhiên bốc hơi khỏi nhân gian rồi.
Sáng cuối tuần, hai người cùng nhau xuất phát, Y Tiêu còn cố ý mượn chiếc Lamborghini của Tư Vi làm màu, Tạ Sở Toàn cũng cải trang mang kính đen giữa đêm hôm khuya khoắt, kiểu này vấp trúng cục đá ven đường té sấp mặt chứ chẳng chơi.
Sở Toàn lấy chiếc gương nhỏ trong túi của Y Tiêu ngó qua ngó lại.
"Chúng ta như vậy có phải lố quá không? Hóa trang y như hai con gấu trúc." Cho dù năm xưa vào vai bà cô già cũng không đến mức quá đà như vầy, trong lòng cô không khỏi dâng lên một luồn gió lạnh.
"Còn không phải vì em phải phối hợp với chị sao!" Y Tiêu thừa dịp chờ đèn đỏ kiếm lỗ thở phì phò rồi trừng người ngồi bên ghế phụ một cái, "Nếu không phải cảnh sát Tạ chị ‘tiếng xấu đồn xa’ thì em có cần phải lột lớp áo ngọc nữ thanh thuần ra để giả làm bách biến yêu tinh không!"
Tuy sự kiện nɠɵạı ŧìиɦ kia đã lắng xuống nhưng vẫn mang không ít phiền phức đến cuộc sống của Sở Toàn, nhất là lúc làm nhiệm vụ, nếu hóa trang không kỹ để mấy kẻ bị tình nghi trông thấy sẽ nhanh chóng cao chạy xa bay, Sở Toàn hiểu bản thân ‘bất trung’ gây ra họa nên lập tức im lặng không nói thêm gì nữa.
Đèn đỏ qua đi, sau lưng chiếc Lamborghini màu đen là một chiếc Ferrari màu đỏ ùn ùn chạy qua cuốn bay bụi đất, tiếng động cơ phá vỡ đêm tối ngột ngạt, Y Tiêu xưa nay không chịu bị ai khiêu khích cũng đạp mạnh chân ga dí theo sát.
Sở Toàn gắt gao nắm lấy tay vịn trên trần xe, một tay giữ thật chặt dây an toàn trước ngực, bắp chân có chút run lên, không biết là chấn động hay bị cả kinh. Tốc độ lái xe của Sở Toàn nhanh hơn người thường rất nhiều, lúc đi bắt cướp từng đạt cao nhất là 150 km/giờ, nhưng cô lại không ngờ con oắt bên cạnh còn điên cuồng hơn cả cô.
Sở Toàn nhìn kim vận tốc có chìu hướng lệch sang bên phải càng lúc càng nhanh mà không khỏi lạnh xương sống, vượt qua 220 km/giờ và dừng lại ở mức 240 km/giờ.
"Chúng ta... Vẫn nên... Vẫn nên chậm một chút đi, chúng ta không gấp, em..."
Lời vừa nói ra một nửa thì chân mày thanh tú của người kia đã biến hành chữ ‘xuyên’ khiến cô im bặt quay đầu nhìn về phía trước. Bản thân cô hiểu rõ lắm mồm với người cầm lái là điều tối kỵ, cơ mà mỗi khi kim đồng hồ xê dịch qua phải một tí thì tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp, cổ họng thốt không nên lời, rơi vào đường cùng đành phải nhắm mắt làm ngơ, thỉnh thoảng lo lắng cô sẽ hé mắt dò xét tình huống.
"Shit!"
Y Tiêu tức giận vỗ tay lái, xe chạy đến khúc cua cong 180°, lốp xe phía dưới ma sát với mặt đường phát ra âm thanh sắc nhọn chói tai. Y Tiêu ngày thường chưa từng nói tục dù có tức giận đến mấy, đây là lần đầu Sở Toàn nghe được từ "shit".
Sở Toàn sửng sốt đến độ quên luôn hoảng hốt, vội vàng mở mắt ra xem thì chỉ thấy đầu xe Lamborghini màu đen đã dính sát đít chiếc Ferrari màu đỏ. Hai chiếc xe cách nhau không đến một cm giữa đường núi uốn lượn, chỉ hơi không cẩn thận một tí sẽ rơi ngay vào kết cục xe hư người chết. Cô không biết rốt cuộc là thế giới này loạn rồi hay đứa bên cạnh bị điên nữa, bây giờ cô chỉ có thể níu chặt dây an toàn khẩn cầu ác mộng nhanh chóng kết thúc.
Nhưng Y Tiêu cũng chưa có điên, tuy cô tranh cường háo thắng nhưng tuyệt đối sẽ không lấy mạng sống ra đặt cược, lại càng không có ý nghĩ hoang đường ‘trên hoàng tuyền có chị làm bạn, đời này không hối hận’. Xúc giác nhạy bén của cô có thể ngửi được hương vị đồng đạo trong không khí, nghĩ đến trên xe có thể là người mình muốn tìm, huyết dịch cô không khỏi sôi trào.
Bản thân Y Tiêu không phải người rạch ròi giữa ‘thiện và ác’, càng không tin tưởng pháp luật có thể trừng trị tội phạm, cô có đức tin của riêng mình, cô không cho rằng ăn trộm là kẻ xấu vì ai cũng có lúc bất đắc dĩ, chẳng ai vừa sinh ra đã muốn làm cướp cả. Ăn trộm xe không phải lỗi của gã kia, nhưng người yêu cô vì gã mà ăn không ngon ngủ không yên hiển nhiên là lỗi của gã, nghĩ vậy nên Y Tiêu cắn môi giẫm lên chân ga tăng tốc.
Hai chiếc xe thể thao truy đuổi nhau quên cả trời đất, trước mắt có một vòng cua chữ "S" nhưng đối phương từ đầu đến cuối không chịu để cho Y Tiêu vượt mặt. Ngay lúc này, bỗng nhiên có một chiếc Bugatti xuất hiện đằng sau, động cơ nổ giòn vang cả trời đất. Y Tiêu vừa chú ý tới chiếc xe kia thì nó đã sắp vượt qua cô, cách phía trước chừng 20 mét chính là một lối rẽ, đây là cơ hội ngàn năm có một, có lẽ xe phía sau cũng nhìn ra điểm ấy. Đúng, nếu bây giờ cô dồn đủ mã lực thì ít nhất 60% có thể vượt lên, song lúc cô nảy sinh ra ý nghĩ này lại bất giác lườm Sở Toàn bên cạnh một chút, sau đó mũi chân cũng nới lỏng, do dự làm vụt mất cơ hội chiến thắng. Chiếc xe Bugatti màu lam phía sau cũng thừa thắng xông lên ở chỗ khúc quanh thành công qua mặt Ferrari.
Ba người đều là cao thủ, một lần bỏ lỡ đồng nghĩa với việc không có cơ hộ chuyển mình, Y Tiêu mấy lần thử vượt qua nhưng vừa đến thời khắc quan trọng đều không hạ quyết tâm giẫm chân ga nên thất bại. Đến khi ba chiếc xe lần lượt chạy đến đỉnh núi lập tức vang lên một tiếng kèn lệnh chiến thắng.
Chủ chiếc Ferrari là một gã đàn ông có thân hình cao lớn, bởi vì cách khá xa nên không nhìn rõ được không mặt. Y Tiêu tháo dây an toàn của mình rồi lo lắng thăm dò qua Sở Toàn, cô biết mình chạy nhanh cỡ nào, nghĩ tới thôi đã cảm thấy sợ không ít, nhưng dùng chữ ‘sợ’ để hình dung người bên cạnh thì không hợp lắm. Cũng may Sở Toàn ngoại trừ hoa mắt thì cũng chẳng có gì đáng ngại,