Vụ án trộm xe có tiến triển, lông mày của Sở Toàn không còn cau lại nữa, thời gian ở bên cạnh Y Tiêu càng ít, đêm khuya tăng ca là chuyện thường ngày, thâu đêm suốt sáng cô chỉ ăn một bữa, Y Tiêu có đôi khi ảo não sẽ thừa dịp phàn nàn vài câu.
Cái gì mà "tuổi xuân trẻ khỏe mà lại phòng không gối chiếc, chị đan tâm bỏ lại đóa hoa xinh đẹp đầy quyến rũ ở trong nhà, chẳng lẽ không sợ em chạy ra đường ăn vụng? " được Y Tiêu phổ nhạc hát vang mỗi ngày.
Sở Toàn nghe cô ca cẩm như Tường Lâm cũng thấy thẹn trong lòng nhưng biết làm sao được, cô không cách nào hứa hẹn giống như một ngân phiếu khống được nên chỉ có thể đền bù trong khả năng cho phép. Mặc kệ bản thân mệt mỏi đến cỡ nào, chỉ cần hai người ngủ chung thì tiết mục "trợ hứng" là điều kiện tiên quyết, Sở Toàn sẽ kể vài ba câu truyện cổ tích hoặc truyện cười cho người bên gối nghe.
Suốt thời gian chung sống, Y Tiêu thường xuyên biểu lộ ra sự vui tính, cô tin mình nắm vững tâm sinh lý của tuổi trẻ vì chẳng có cô gái nào không yêu thanh xuân nên cô bám lấy Sở Toàn giật dây kể chuyện tuổi trẻ, nội dung xoay quanh cố sự thời thơ ấu cho tới lúc trưởng thành.
Y Tiêu có tuổi thơ vô ưu vô lự, tuổi nhỏ tinh nghịch hay gây sự, còn Sở Toàn thực sự không hoàn mỹ cho lắm nên nghe khá thú vị, cô nói về các vụ kỳ án mà thế giới chưa phá được, đương nhiên không thể tránh khỏi sẽ nhắc tới đạo tặc 'Vô Ảnh' khiến người ta vừa yêu vừa hận. Chẳng biết có phải là vì chột dạ hay không, Y Tiêu nghe người bên gối nói về 'công tích vĩ đại' của hai cha con cô thì trong lòng có chút khó chịu, nửa muốn nghe nửa lại sợ, cũng may Sở Toàn phân tích tương đối khách quan, trong lời nói cũng không có địch ý, Y Tiêu mơ hồ còn có thể cảm thấy người này và "Vô ảnh" có một chút sức hút anh hùng.
Chuyện này góp phần làm cho tâm trạng thấp thỏm của Y Tiêu được thả lỏng một chút, thậm chí cô còn bắt đầu ảo tưởng nếu có một ngày lộ rõ chân tướng thì người này cũng có thể tha thứ cho mình rồi bắt đầu ôm hy vọng.
Y Tiêu cố ý dành cả 1 ngày để hầm nồi canh gà cho người chồng 'một ngày trăm công ngàn việc' bồi bổ thân thể, thả lưới mấy ngày rồi cũng nên thu lưới thôi. Mấy ngày nay, cảnh sát Tạ mệt mỏi đến độ vừa báo cáo xong dính vào mép giường liền ngủ, đừng nói là thân mật, ngay cả cơ hội nắm tay đã ít nay lại càng ít hơn. Y Tiêu tương đương bất mãn đối cái sinh hoạt vợ vợ không hài hòa nhưng cô ngại không dám nói, chỉ mong vụ án kia nhanh chóng kết thúc.
Vừa nghĩ tới đại biểu mặt trăng, a, không đúng, là đại biểu chính nghĩa tiêu diệt tội phạm Tạ tỷ tỷ với bộ dáng mê người nằm ở dưới tùy mình muốn làm gì làm lập tức khiến cô hưng phấn khoa tay múa chân. Cánh tay vung xẻng sắt đặt biệt có lực, cô như biến hành anh hung cảm tử không sợ mấy giọt nước sôi nổ lốp ba lốp bốp văng khắp nơi nữa, còn diễn tấu một khúc đại tiệc chén đĩa trong phòng bếp.
"Cuộc sống của em xinh đẹp cỡ nào, tâm tình mỗi ngày đều tốt..."
Đang ca hát vui vẻ thì ngoài cửa truyền đến âm thanh loảng xoảng, Y Tiêu cảnh giác nắm thật chặt cái xẻng trong tay, nghĩ thầm nếu Chu tiên sinh có thể lấy bút lông làm vũ khí thì cô phải phát huy hết công dụng của cái xẻng này mới được. Là đứa nào cả gan dám ăn trộm trong địa bàn của bà, nhất định phải cho nó chết không toàn thay, đến hai đứa thì chết một đôi.
Cũng may suy nghĩ bạo lực vừa mới nảy sinh liền bị bóp chết từ trong tã lót, khi trông thấy Sở Toàn đầu tóc rối bời, cả người toàn là máu, cái xẻng được xem là vũ khí rơi 'choang' xuống mặt đất.
"Chị bị thương hả? Bị thương ở đâu?"
Y Tiêu nóng lòng chạy ù tới trước mặt người kia để xem cho rõ, song lại sợ phải đối mặt sự thật thương tâm nên cô lập tức từ bản năng cự tuyệt tiếp cận người máu, tay chân thì cứ luống ca luống cuống.
"Chị không sao, đây không phải máu của chị đâu, em mau tới đây phụ một tay!"
Y Tiêu nghe xong mới phát hiện mặc dù người này trông khá chật vật nhưng tinh thần sáng láng, nói chuyện nhấn rõ từng câu từng chữ chứ không hề giống bị trọng thương, lúc này cô mới yên tâm đón lấy đồ trong tay đối phương. Y Tiêu vừa tiếp xúc với món đồ kia lập tức có cảm giác không đúng, nó mềm mềm, nặng không đến 10 cân lại còn đang động đậy, "Đây là cái gì..."
Y Tiêu chưa nói hết câu thì đột nhiên im lặng há miệng thành chữ O, cô mở bao ra nhìn nhìn, thì ra là một con búp bê sống, "Tạ Sở Toàn, chị mang con riêng về nhà sao?"
Y Tiêu đương nhiên là nói đùa, cô tự hỏi cảnh sát Tạ không thể tự sinh ra một con búp bê mập mạp chỉ trong vòng một ngày được, lá gan của Tạ Sở Toàn cũng không lớn đến mức có con ngoài giá thú. Cô không vội đợi người kia trả lời đã quay đầu nhìn đứa bé trong ngực, oắt con này cũng khá thân thiện, cô chưa kịp chào hỏi nó đã bi bô cười ra tiếng.
"Ai da, ai ôm nó cũng khóc, em ôm nó lại cười nha."
Sở Toàn trông thấy đứa bé cười cũng mon men lại gần, ai ngờ oắt con đang cười toe toét lập tức mím môi chau mày 'oa oa' khóc ra tiếng.
"Đi chỗ khác... Toàn thân tanh hôi đừng