Nơi này quả thật như một cái mê cung thiên nhiên, chúng tôi ở trong này xoay vài vòng sau đó mới tùy tiện tìm một nơi tương đối rộng lớn nghỉ ngơi ăn uống bổ sung năng lượng.
Ngôi mộ này rất cổ xưa, giống như được biến đổi dựa trên thế động thật sự.
"Nếu tôi đoán không sai, này hẳn là một cái mộ **** rất xa xưa." Bàn Tử quan sát khắp nơi, vuốt cằm đầy ẩn ý nói.
Tôi đồng ý với cách nói của Bàn Tử, chỗ này khắp nơi đều là lối đi, khiến nó giống như một cái mê cung.
Chúng tôi vẫn chưa tìm được đường ra khỏi nơi này, càng không biết sau đó sẽ là cái dạng gì.
Nếu thật sự Uông Tàng Hải đã từng đến đây, như vậy ngôi mộ này tuyệt đối không hề đơn giản.
Và cái mê cung này có khả năng sẽ làm rất nhiều người chết.
"Tất cả chúng ta đã ở bên trong một thời gian dài, ra không được vào cũng không thể, thế phải làm sao bây giờ?" Đại Thành Tử lầm bầm nói nhỏ.
"Này! Tôi nhìn là biết cậu thiếu kinh nghiệm đi đất rồi.
Loại tình huống này là phổ biến nhất, cậu còn chưa thấy được mấy cái thật sự đáng sợ bên trong đâu." Bàn Tử nói.
"Từ từ tìm đi, nhưng mọi người ngàn vạn lần không được chạy loạn!" Tôi đứng lên nhìn thông đạo trước mặt nói, sau đó nhất chân bắt đầu đi vào.
"Ài! Mọi người, theo kịp!" Bao Da ở phía sau nói.
Chúng tôi quây quẩn bên trong rất lâu, chỗ nào nhìn cũng na ná nhau.
Bất quá dọc đường tôi quan sát rất kỹ các tảng đá hai bên, cho nên liền kêu mọi người dừng lại phân tích một chút.
"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi trước đi." Tôi dừng chân lại xem xét, cứ tiếp tục đi như thế này không phải cách hay, tôi cần phải thay đổi sách lược của mình một chút.
"Việc đi lại loạn xạ thế này không phải một biện pháp hay, chúng ta cần phải nghĩ ra cách rời khỏi đây càng nhanh chóng càng tốt." Tôi nói.
"Quậy nữa ngày là cậu dẫn đầu đi loạn?" Bàn Tử nói.
"Tôi chỉ đi quan sát thôi.
Nơi này tuy đường lối rối loạn, nhưng đá ở mỗi đoạn đi đều không giống nhau."
"Vậy bây giờ có hướng đi chưa?" Bàn Tử hỏi.
"Chỉ có thể thử, tôi không chắc chắn lắm cho nên mới muốn cùng mọi người thảo luận."
"Được, nghe theo cậu, chúng ta cùng nhau phân tích đi."
"Ừ." Sau đó tôi quay sang nói với mọi người: "Bao Da, Trúc Can, Đại Thành Tử, ba người phụ trách canh gác, những người còn lại đến đây."
Tôi ở trên mặt đất vẽ vẽ bản đồ lối đi, sau đó đánh dấu lại tất cả các tảng đá khác nhau trên lối đi.
"Đây là một cái huyệt thần tiên, mộ chủ hẳn nằm tại nơi lưỡng long chầu nguyệt bên trong.
Nhưng đám chúng ta đều là những tên gà mờ, phong thủy gì gì đó đều hiểu có tí tẹo.
Thời điểm xuất phát Trương gia trưởng lão có cho tôi một cái la bàn, chỉ là la bàn này chỉ hướng hình như không đúng lắm, phỏng chừng ở đây có cái nam châm lớn.
Điều đó có nghĩa kỳ thật chúng ta luôn quanh quẩn ở chỗ nam châm suốt từ nãy đến giờ.
Bây giờ cách duy nhất để chúng ta vượt qua là theo hướng nham thạch mà đi vào bên trong."
"Ôi! Thần tiên huyệt! Đây chính là chỗ tốt mà đến thần đều muốn, nghe nói người chết được chôn ở đây thi thể sẽ không cứng, còn có thể sống lại." Hắc Nhãn Kính hí hửng nói.
"Thật vậy hở?" Lê Thốc đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hắc Nhãn Kính lên tiếng, đôi mắt ngập tràn tò mò trừng lớn.
"Chẳng lẽ tiểu tử cậu cũng muốn trường sinh?" Bàn Tử tiếp lời.
"Tôi tò mò thôi." Lê Thốc nhàn nhạt nói, bất quá đôi mắt vẫn ngập tràn tò mò nhìn Hắc Nhãn Kính chằm chằm.
Hắc Nhãn Kính lộ ra nụ cười xấu xa, dùng tay đẩy đẩy mắt kính, đầy thâm ý nói: "Chẳng lẽ cậu muốn ở lại đây làm người đẹp ngủ trong rừng?"
"Quên đi." Lê Thốc xụ mặt xoay người đi, không muốn nhìn Hắc Nhãn Kính nữa.
"Hì hì, cậu mà ngủ quên ở đây thì cũng không có hoàng tử nào đến đây hôn cậu tỉnh đâu." Hắc Nhãn Kính vẫn tiếp tục trêu ghẹo.
Lê Thốc xoay người khoanh chân ngồi xuống, còn không ngừng lắt lư, bộ dạng gia không thèm để ý ngươi nữa.
Hắc Nhãn Kính nhìn gương mặt táo bón của Lê Thốc, nhịn không được liền phụt cười ra tiếng.
Những người khác nhịn không được cũng nở nụ cười.
Lê Thốc ngừng không lắt lư nữa, đen mặt nhìn cả bọn chúng tôi, sau đó bắt đầu ngẩng đầu 45⁰ nhìn trời.
"Này! Lê tiểu tử! Lại đây lại đây, hắn không nói thì để Bàn gia nói cho cậu." Bàn Tử mặt mày tươi cười nói.
Lê Thốc liếc nhìn Bàn Tử một cái sau đó lại tiếp tục ngẩng mặt 45⁰, bộ dạng đừng ai quan tâm tôi nữa.
Bàn Tử không chỉ không giận, ngược lại còn tiếp tục nói: "Ở trên kia thì có cái gì đẹp đâu? Muốn học được dáng vẻ soái ca lạnh lùng của Trương đại gia, trước tiên phải xem có ai để ý đến mình hay không! Bằng không cổ cậu cho dù có vặn trẹo thì cũng không ai quan tâm đâu!"
Bàn Tử chết tiệt là đang ám chỉ tôi ư? Tôi phóng qua cho hắn một ánh mắt sắt lẹm, ngay lặp tức nụ cười trên mặt hắn càng trở nên rõ ràng.
Trong lòng chỉ có thể mặc niệm, mặc kệ, giao hữu vô ý.
"Làm