Chương 318 : Công chúa Yến quốc
Edit : Luna Huang
“Đóng cửa!” Vừa tiến vào trong chính đường nữ tử thần bí bèn khẽ nói.
Ngưu Hữu Đạo hơi khẽ giật mình, cô nam quả nữ đóng cửa ở chung một phòng thích hợp sao? Bất quá vẫn nghe theo đi ra đóng cửa chính đường lại.
Đóng cửa luôn? Đám Lệnh Hồ Thu đứng bên ngoài nhìn thấy bên này như vậy bèn quay mặt nhìn nhau, không biết cái một màn thần thần bí bí này là tình huống gì.
Trong phòng, không biết nữ tử thần bí này là ai, trong lúc nhất thời Ngưu Hữu Đạo cũng không biết nên xưng hô đối phương như thế nào.
Nữ tử thần bí thò tay ra khỏi áo choàng, cầm mép mũ trùm đầu, từ từ lật mũ ra phía sau, lộ ra dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, mềm mại yếu đuối, nhìn xem thì tuổi tựa hồ cũng không lớn, hình như còn trẻ hơn so với hắn, nhưng giữa chân mày có một cỗ cảm giác thành thục khác hẳn với tuổi tác, còn có một cỗ khí chất cao quý bẩm sinh nữa.
Nữ nhân này mặc dù xinh đẹp, nhưng Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn không biết, nghi ngờ hỏi: “Cô nương là…?”
Nữ tử thần bí hỏi lại: “Đại tổng quản không có nói cho ngươi à?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có, ông ấy chỉ nói là có một người Yến quốc muốn gặp ta mà thôi.”
Nữ tử thần bí nói: “Ta họ Thương, tên Tuyết.”
Họ Thương? Quốc họ Yến quốc! Ngưu Hữu Đạo lại khẽ giật mình, nghĩ tới người có thể để cho Bộ Tầm, vị tổng quản đại nội kia cố ý giới thiệu chắc sẽ không là người bình thường, hồ nghi hỏi thử: “Ngươi là người hoàng thất Yến quốc?”
Thương Tuyết nói: “Trượng phu ta là nhị hoàng tử Tề quốc Hạo Hồng, hoàng đế bệ hạ Yến quốc là phụ thân ta, ta đến Tề quốc này đã được bốn năm rồi.”
Công chúa Yến quốc ư? Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, là nữ nhi của Thương Kiến Hùng, vậy quan hệ của Thương Triều Tông cùng với vị này, chẳng phải là đường huynh muội* rồi? (* anh em họ)
Nhìn xem phục sức trên người đối phương một chút, người mặc dù xinh đẹp, nhưng cách ăn mặc trang điểm là của quý tộc thảo nguyên.
Thương Tuyết bồi thêm một câu, “Làm sao? Cảm thấy ta không giống sao?”
“Không có, không có, gặp qua công chúa điện hạ.” Lấy lại tinh thần, Ngưu Hữu Đạo tranh thủ thời gian chào, sau đó cười nói: “Chẳng qua là cảm thấy công chúa nhìn rất trẻ tuổi, không nghĩ tới đã đến Tề quốc này bốn năm rồi.”
Thương Tuyết cười nói: “Tiên sinh thật biết nói chuyện, không còn trẻ nữa, đã 19 tuổi rồi, đã là mẫu thân của hai bé.”
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo á khẩu không biết nói gì, 19 tuổi mà không trẻ á? 19 tuổi đã sinh hai đứa? Nói cách khác, 15 tuổi đã gả đi rồi.
Hắn cố gắng hoàn hồn trở về, mới đem quan niệm có chút rối loạn của bản thân kéo về lại đến thời đại này, thời đại này nữ nhân 15~16 tuổi đã lấy chồng tựa hồ là chuyện rất bình thường, loại nữ nhân như Thương Thục Thanh đã hai mươi rồi mà chưa lấy chồng kia, hình như là đã thành lão nữ nhân rồi*. (* bà thím ế)
Thương Tuyết: “Tiên sinh chuẩn bị để ta cứ đứng như thế này nói chuyện sao?”
“Hở? À! Thất lễ, thất lễ, mời công chúa ngồi!” Ngưu Hữu Đạo vội đưa tay ra mời ngồi.
Thương Tuyết dời bước tới chủ vị*, chậm rãi ngồi xuống, có chút cảm khái thở dài nói: “Võ lịch năm 520, Yến quốc cùng Hàn quốc giao chiến với nhau, phụ hoàng đưa ta đến Tề quốc, chớp mắt cái đã qua bốn năm, từ đó đến này chưa có về thăm lại Yến quốc, đối với cố quốc, chỉ có thể là tưởng niệm trong trí nhớ, không biết phụ hoàng và mẫu phi hiện tại như thế nào rồi.”
Một bộ tuổi còn nhỏ mà dáng vẻ đã lão thành* vậy.
Yến, Hàn giao chiến với nhau? Ngưu Hữu Đạo đã hiểu, vị này hẳn là vị công chúa lúc trước đưa đến Tề quốc để hòa thân kia, nghe nói Yến Hoàng khi đó đã đồng thời gả đi mấy nữ nhi.
“Công chúa đến gặp ta, không biết là có gì phân phó?” Ngưu Hữu Đạo thử hỏi.
Thương Tuyết: “Ngươi là người của đường huynh ta phải không? Nghe nói đường huynh Thương Triều Tông cùng phụ hoàng ta có náo chút mâu thuẫn.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Đây là chuyện nhà của các ngươi, ta cũng không rõ lắm. Ngươi và Vương gia hẳn là rất thân quen a?”
Ngụ ý, chuyện nhà các ngươi, các ngươi tự biết rõ, còn cần phải hỏi ta sao?
Thương Tuyết gật đầu: “Chưa nói tới thân quen gì lắm, phải nói là ta có để ý tới đường huynh, nhưng đường huynh chưa chắc để ý ta, có nhiều công chúa như vậy, chưa chắc đường huynh đều nhớ tới hết, thêm nữa, khi ấy đường huynh lại đang trường kỳ ở trong quân đội. Phụ hoàng con cái đông đảo, ta chỉ là nữ nhi của một phi tử, tuy nói là công chúa, nhưng so ra, chưa hẳn bằng được nữ nhi nhà Ninh Vương thúc thúc có trọng binh nắm trong tay. Công chúa thì có rất nhiều, nữ nhi Ninh Vương trong tay nắm trọng binh thì chỉ có một, bên nào nặng bên nào nhẹ là có thể nghĩ được.”
“Nhớ lại năm đó, mẫu phi thường xuyên cảnh cáo ta, nói phụ hoàng nhìn thấy Ninh Vương thúc thúc cũng phải nhún nhường ba phần, bảo ta không được vô lễ khi nhìn thấy đường huynh muội bọn họ, cần phải tỏ ra thái độ khiêm nhường. Kỳ thật đâu chỉ là có mỗi ta, công chúa thứ thiếp nhìn thấy đường huynh bọn họ, chỉ sợ không có một ai mà không khách khách khí khí, đại quân cường đại nhất Yến quốc nằm trên tay Ninh Vương thúc thúc mà. Về sau Ninh Vương thúc thúc lâm nạn, thuộc cấp Thiệu Đăng Vân của ông ấy làm phản, dẫn đến Hàn quốc tiến đánh Yến quốc, cũng dẫn đến việc ta phải đến Tề quốc, nếu như Ninh Vương thúc thúc còn tại thế mà nói, vận mệnh của ta chỉ sợ đã là một phen quang cảnh khác.”
Ở trong mắt Ngưu Hữu Đạo, từ trước đến nay không có người tốt tuyệt đối, hay là người xấu tuyệt đối, rất nhiều chuyện đều do lập trường cá nhân mỗi người khác nhau, nên cách nhìn nhận vấn đề và lý giải đúng và sai cũng khác nhau, hắn có thể hiểu được Yến Hoàng kiêng kị đối với việc đệ đệ nắm trọng binh, đường đường ngay cả lão bà, nữ nhi của hoàng đế, đều phải cụp đuôi lại mà làm người, tâm tình ra sao là có thể nghĩ, có ưu sầu là cũng có thể lý giải được. Tuy nhiên đứng tại lập trường phụ tử Ninh Vương nhìn xem hoàng đế, đoán chừng nội tâm cũng có buồn giận.
Bất quá, đứng ở lập trường cá nhân hắn, ai cũng đều vì chủ mình, hắn vẫn là giúp Thương Triều Tông tố khổ, “Trước khi công chúa xuất giá, hình như Vương gia đã bị bệ hạ giam giữ ở trong thiên lao, cũng thiếu chút nữa đã bỏ mạng rồi!”
Ngụ ý, Thương Triều Tông còn thảm hại hơn ngươi nhiều.
Thương Tuyết: “Đây chính là mục đích ta tới đây. Thiên hạ khắp nơi hỗn loạn, chư quốc tranh bá, bao nhiêu vận mệnh con người trên thế gian bởi vậy mà lên lên xuống xuống, mặc kệ trước kia có khúc mắc gì, mọi người nói cho cùng đều là người một nhà. Phụ hoàng không hy vọng Yến quốc sụp đổ, chẳng lẽ đường huynh lại vui thấy điều đó sao? Đều là người một nhà, cần gì phải náo cái ngươi chết ta sống, để cho người ngoài chiếm tiện nghi? Phía phụ hoàng bên kia ta sẽ đi thuyết phục, đường huynh bên đó, thì hi vọng tiên sinh khuyên bảo nhiều thêm, không muốn để xảy ra chuyện thân thích đau khổ, kẻ thù khoái chí kia. . .”
Hai người nói chuyện thật lâu, thẳng đến đêm về khuya mới kết thúc, Thương Tuyết đưa cho Ngưu Hữu Đạo một kiện tín vật, xong mới đứng dậy