"Không phải năm ngoái cậu đã đặt được cái cup đó rồi sao? Giờ lại thi nữa à?"
Suzuno có chút khó chịu với việc đam mê quá đáng với mấy cái danh vọng của Mari. Nhưng dù sao cô cũng hiểu, Mari là tiểu thư, nhưng sau này có danh tiếng hay không cũng chỉ nhờ vào tài năng của cô ấy. Khác với Suzuno, cô phải là người thừa kế, dù người đời chê bai, chán ghét cô vẫn là người thừa kế có tiền ăn sung mặc sướng cả đời.
Thậm chí nếu bây giờ cô là kẻ phá gia chi tử, cô vẫn đủ sống hết kiếp người của mình.
Mari thở hắc ra điện thoại.
Suzuno đoán Mari cũng không thèm đến mấy cái danh vọng đó. Suzuno nghe Mari nói, sau khi tốt nghiệp ra trường, cô với chồng tương lai của mình là Rui đến New York để mở quán bánh Pháp tại đó, họ sẽ làm việc và định cư tại nơi đó. Mari nói, cô muốn có một không gian cho sở thích riêng của mình, chỉ cần vào bếp làm những thiết kế do mình nghĩ ra và không màn đến danh vọng.
Vào mùa đông, New York chắc sẽ ít khách, vì vậy Mari nói cô sẽ có thời gian cùng Rui uống trà thưởng thức vài vị bánh pho mai hay mật ong nóng do chính họ tự tạo ra từ hai người, hoặc các đứa con của họ.
Một ước mơ nhỏ nhoi và hạnh phúc.
Suzuno chỉ biết thở dài cúp máy, đầu dây bên kia cũng không nói gì nữa.
Hai cô gái đều biết rằng, thật sự cả hai đều hiểu ý nhau qua những cử chỉ hành động một chứ không phải lời nói.
Đó là hai chữ bạn thân.
"Vậy... cậu không tham gia vào cuộc thi sao Suzuno?"
Satsuki đặt tách trà matcha do Suzuno làm xuống. Hôm nay Suzuno báo với cậu tin vui, cô có thể đứng gần một chút với nhiệt độ cao, nhưng cũng không quá gần. Đó vẫn là tin tốt nhất mà Satsuki nghe được, dù sao Suzuno đã vui như vậy rồi.
Suzuno lại lắc đầu, Karma bay vòng quanh trên tách trà sau khi lấy được tấm thẻ của thức uống.
Trà matcha bên trong là bánh gato không bị tan kem, nó hệt như bánh trôi nước ở nước Việt nhưng nó là thứ bánh dễ tan nhất trong nước, từ bánh bông lan, nhân bánh và kem. Nhưng Suzuno lại làm một điều đi ngược với định luật hóa học, và thế giới.
Nó có chút vị béo ngậy của kem, và có chút vị ngọt ngào từ nhân bánh pho mai, cộng với bánh bông lan, và vị cay cay hơi nồng của matcha.
Satsuki thưởng thức nó như một món quà.
Nó thật tuyệt!
Cậu biết tài của Suzuno từ khi chưa gặp mặt cô, chỉ mới biết tên. Nhưng không ngờ cô gái đó thật sự rất tuyệt,và trên cả sức họ tưởng tượng được.
"Chúng thật tuyệt Suzuno-san, sao cậu có thể làm được điều này?"
Ichigo reo lên khi cảm nhận những miếng bánh tan trong miệng mình, và vị trà hòa quyện.
Suzuno chỉ cười, chồng cằm, một tay khác, co lại, ngón trỏ đặt lên môi, nhẹ nhàng mấp máy.
"Bí mật!"
Ichigo lại bĩu môi với vài bí quyết bí mật của Suzuno. Cô không muốn có bí mật, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Suzuno luôn có quyền giữ bí mật và thứ bí mật đó là cái kế mà Suzuno luôn đặt ra hằng ngày.
"Cậu thật tuyệt đấy Suzuno-san, nhưng làm sao cậu không tham gia vào cuộc thi cơ chứ?"
Sennosuke lại đẩy gọng kính của mình nhún vai, cậu không biết, dường như cậu có chút cảm giác tự ti. Cô gái đó như đã vượt quá xa cậu, chính cậu phải cố gắng hơn nữa, ít nhất có thể kéo cô gái đó lại ở bên cạnh mình.
Thứ duy nhất cậu lo sợ chính là cô ấy đi quá xa!
"Yên tâm, tôi sẽ không nói với họ cô tiếp cận nhiệt độ cao bằng cách cố gắng đem tay mình bỏ vào lò nương, hay chỗ nhiệt độ cao đâu."
Kama đứng trên vai cô, nói thì thầm vào tai Suzuno bằng cách nào đó chỉ có hai người nghe thấy. Và với giọng rất giễu cợt.
Kama không để người khác thấy trừ Suzuno, dù kẻ đó có tinh linh hay không.
Đó là đặc quyền và sức mạnh của Kama khi cậu có được, và là tất cả những thứ gì cậu được những tinh linh gọi cậu là cấp cao.
"Suzuno vẫn có thể nhìn thấy Honey đúng không?"
Honey là tinh linh bánh của Mari, và điều đó làm Ichigo tò mò khi họ đã từng nhìn thấy Suzuno từng nói chuyện với cô gái nhỏ xíu có đôi cánh mỏng manh đó. Và vì Ichigo cũng có tinh linh của mình, vì vậy cô có thể nhìn thấy các tinh linh có chủ sở hữu khác, hoặc ngược lại, các tinh linh đều nhìn thấy cô và tinh linh của cô.
Có lẽ trừ hai kẻ, chủ sở hữu tinh linh, và tinh linh có sức mạnh cấp cao.
"Đúng vậy."
Suzuno thản nhiên thừa nhận, cô không cần phải giấu những thứ đó làm cái gì.
Ánh mắt xanh ngọc bích của Suzuno xoay nhẹ lại liếc lên phòng bếp, lại cái mùi đó, hương vị nhẹ nhàng, và chua ngọt, nhưng lại cái thứ gì đó làm nó thúi đi.
Thúi đúng nghĩa, không phải là hương thơm.
"Thật kì lạ, chỉ có những người có tinh linh mới nhìn thấy tinh linh khác, nhưng trong khi đó cậu lại có thể thấy tất cả... nhưng cậu lại không có tinh linh."
Sennosuke nuốt một ngụm trà matcha nữa, cậu luôn tự hào tâm đắc với những món ăn của cô gái cậu yêu nấu ra, nhưng bây giờ quyết tâm muốn mình mạnh hơn, và giỏi hơn càng thúc cậu vui vẻ. Và vấn đề của Ichigo kéo cậu lại với bàn ăn.
Suzuno sau đó lại nhún vai, dùng thìa quấy tan bánh kem trong chén trà lại nhún vai.
"Không tôi có đấy.Cậu ta đang đứng trên vai tôi."
Cả bốn người ba nam một nữ ở đây đều đổ dồn ánh mắt trên vai Suzuno, một mái tóc màu hồng đổ xuống, được vén gọn trên cánh tai, và vượn trên vai, một gò má trắng hồng, mềm mại, và làng cổ mềm mịn, ngược lại tuyệt nhiên không có bất cứ cái gì khác, ngoài góc độ chết vẫn đẹp của Suzuno.
"Mình không nhìn thấy Suzuno-san à"
Ichigo chớp mắt thắc mắc, Suzuno lại nhún vai.
"Cậu ta không muốn các cậu thấy."
"Không phải chứ?! Tinh linh luôn là người rất thân thiện mà"
Ichigo chớp mắt bất ngờ.
Nhưng Vanilla-tinh linh của Ichigo đã giải thích thay Suzuno khi thấy cô gái đó không có hành động nào có ý muốn giải thích. Và con tinh linh đó cũng quen quá rồi.
"Không, có một số đấy. Nhưng họ đều thuộc cấp cao hoặc thành phần tự do"
"Huh? Ý cậu là sao, mình không hiểu."
Makoto chống cằm nhìn thẳng về mắt Suzuno, nhưng câu nói lại hướng Vanilla bên kia.
Chocolat từ trong chiếc bánh kem ra bên ngoài khi đã vệ sinh sạch sẽ bàn tay của mình bằng lưỡi.
"Là những người không thuộc cai trị của nữ hoàng. Hoặc trên nữ hoàng, hoặc cận vệ nữ hoàng. Nhưng phần cận vệ nữ hoàng chỉ đứng bên nữ hoàng không đi rời khỏi thế giới."
"Và trên nữ hoàng cũng chỉ có người thuộc hội đồng trưởng lão"
"Còn những người thuộc chế độ tự do, họ là những người sức mạnh mà nữ hoàng không cai trị được, và đương nhiên cũng có tội phạm."
"Những tinh linh đó sẽ giết chết người cộng sự của họ khi kết thúc hợp tác, hoặc khi bọn họ không hài lòng."
Tiếp sau Chocolat thì có cả Caramel-tinh linh của Sennosuke, và Cafe-tinh linh của Satsuki.
Suzuno vẫn bình thản uống tách trà của mình khi cả bốn đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
"Suzuno-san, rốt cuộc cậu biết cậu ấy là ai hay không?"
"Không quan tâm!"
Suzuno bình thản với mọi chuyện, ngay cả mạng sống của mình.
Kama bên tai vẫn bĩu môi, lời nói châm chọc.
"Cô có sẽ mạng sống của cô bay luôn ngay bây giờ hay không."
Và đó là câu trả lời của cô ở trên , một câu cho cả hai.
Kama bên vai chỉ cười một cách nắc nẻo. Rồi im bặt đi, họ cũng rất lười với những vụ giải thích, đó tính cách người cộng sự mà cậu chọn.
"Mà nè, Suzuno, cậu chắc cậu ta ổn chứ?"
Vanalli nhìn đến Suzuno vẫn không muốn giải thích, con bé có chút giận những rồi cũng không nói gì ngoài khuyên bảo.
"Nếu nghi ngời người nào đó, thì đừng chọn họ làm cộng sự với mình!"
Suzuno nhún vai, nhìn qua bên cạnh Makoto.
"Cậu không phải đang đi hẹn hò với cô bé tóc nâu đỏ sao? Sao về sớm vậy?"
Makoto cứng người, liếc nhìn sang Satsuki, lại thở hắc ra, nhìn lại Suzuno.
"Ý cậu nói là Miya Koshiro sao? Không có đừng nghĩ bậy, tớ và con bé như người bạn từ nhỏ mà thôi."
Makoto thở dài. Cậu biết Satsuki muốn phá cậu, và đương nhiên mặc khác, Suzuno không có hào cảm với cậu quá nhiều, vì vậy nếu có thêm tin đồn lăng nhăng hay có bạn gái khác nào đó, Suzuno đương nhiên sẽ để ý đến cậu, cô luôn tránh xa những màu hường quá đáng, hoặc đụng vào hoa đã có chủ.
Nhìn Mari rồi hãy biết.
Chị ấy luôn than vãn rằng Suzuno càng ngày càng xa