"Con đĩ thối, dám đánh tao!"
Lý Hách Man lau vết máu trên mặt, càng thêm hung hãn, điên cuồng lao về phía Đào Yêu Yêu.
‘Xoẹt’, là tiếng áo khoác bị xé rách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Yêu Yêu cảm thấy ớn lạnh trước ngực, cô bất giác che ngực rồi nhìn người đàn ông bê bết máu với vẻ mặt đầy sợ hãi. Cô vô cùng hoảng loạn, nếu phải chịu điều này thì cô chắc chắn sẽ giết anh ta trước khi chết!
"Cứu với! Có ai không? Cứu tôi với!"
Tiếng kêu cứu ầm ĩ, biết đâu còn một tia hy vọng, cô cầu mong ai đó sẽ nghe thấy và đưa cô ra khỏi đây.
‘Rầm!’
‘Rầm!’
Có tiếng đập cửa, có người đang đập cửa!
Thật sự có người tới, trong lòng nóng lên, cô đột nhiên như có thêm sức lực, ném quần áo vào mặt Lý Hách Man, rồi xoay người xuống giường chạy về phía cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cứu! Cứu tôi với!" Đào Yêu Yêu càng hét lớn hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ kiếp, đừng kêu nữa!"
Lý Hách Man túm lấy cô từ phía sau, sau đó là tiếng ‘chát’. Một cái tát vào mặt, Đào Yêu Yêu hoàn toàn mê man.
Lúc này, Triệu Hồng Lôi mới chậm rãi từ trong phòng tắm đi ra, ông ta vừa lau người vừa nói: "Hách Man, đối xử với người đẹp dịu dàng một chút, đừng đánh hỏng, ai đang gõ cửa bên ngoài vậy?"
Ông ta vừa nói xong, cánh cửa đã ‘rầm’ một tiếng đổ xuống.
Sắc mặt của Cố Văn Chính u ám, anh vội vàng đi vào bên trong.
Lúc này Triệu Hồng Lôi há to miệng, sững sờ nhìn tất cả những chuyện xảy ra. Cố Văn Chính phớt lờ ông ta đi thẳng đến chiếc giường lớn.
Lý Hách Man đang nằm trên người Đào Yêu Yêu, dưới người anh ta là tiếng khóc nghẹn ngào.
Cảnh tượng này có tác động quá lớn, trong nháy mắt máu trong người anh dâng trào, vừa nôn nóng vừa tức giận.
Anh kéo tên cầm thú đang bắt nạt Đào Yêu Yêu lên, đấm mạnh vào người rồi đá anh ta ra ngoài.
Lý Hách Man kêu lên một tiếng rồi ngất đi, cú đá đó đã đạp trúng vào thằng nhỏ của anh ta.
Đôi mắt Đào Yêu Yêu nhòe đi vì nước mắt, nhưng cô vẫn nhận ra người trước mặt mình là Cố Văn Chính.
Trong phút chốc, mọi cảm xúc ùa về, suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi mà thôi. Lúc trước còn cố kìm nén, nhưng bây giờ cô không nhịn được nữa mà bật khóc.
Triệu Hồng Lôi thấy Lý Hách Man ngã xuống đất không dậy nổi, thì lập tức hốt hoảng quấn khăn tắm chạy tới.
"Cậu Cố, có gì thì từ từ nói chuyện, lần này cậu ra tay quá tàn nhẫn rồi."
Đôi mắt Cố Văn Chính hơi nheo lại, khuôn mặt đầy lạnh lùng. Anh tiện tay xắn tay áo lên, lộ ra chiếc đồng hồ nổi tiếng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Anh không nói một lời, đi tới đá vào cái bụng mập mạp của Triệu Hồng Lôi.
Triệu Hồng Lôi kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Cố Văn Chính nói với vẻ lạnh lùng: "Nếu tôi ra tay tàn nhẫn thì không chỉ đơn giản là đá chân như vậy đâu. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, hai người đừng nghĩ sẽ được yên!"
Vẻ mặt Triệu Hồng Lôi khổ sở, ông ta nói: "Cậu Cố, chúng tôi không làm gì cả. Cậu đại nhân đại lượng, xin hãy tha thứ cho chúng tôi một lần. Chúng tôi không biết cô Đào là người của cậu."
Cố Văn Chính không quan tâm ông ta.
Anh xoay người lại nhìn, cô đang co rúm lại, cả người run rẩy, hai mắt khóc sưng đỏ, trong mắt toàn nước mắt. Cô nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, lộ ra dáng vẻ đáng thương.
Anh sửng sốt, nhưng trong lòng lại nổi lên một cỗ ngứa ngáy không phù hợp. Anh cũng không quá để ý, cởi áo vest của mình khoác lên người cô trước.
Lúc anh đứng lên thì bỗng chốc không đứng dậy được, cô đang nắm nhẹ lấy ống tay áo sơ mi trắng của anh. Thấy anh nhìn sang, trong mắt cô hình như có chút do dự, rồi vội vàng buông ra.
"Anh Chính."
"Yêu Yêu."
Là Khanh Đình Vũ và Tiểu Ngư chạy đến.
Cố Văn Chính bế Đào Yêu Yêu lên, cô rúc vào lòng anh, hai tay ôm cổ anh, vùi đầu vào đó.
Nhìn thấy cảnh bừa bộn dưới đất, Tiểu Ngư kinh ngạc che miệng, có lẽ họ chưa đến muộn, cũng may cuối cùng cô ấy đổi ý, nếu không thật sự cắn rứt lương tâm.
Sau đó, Khang Đình Vũ mới nhận ra Yêu Yêu chính là Đào Yêu Yêu. Nhìn phản ứng của Cố Văn Chính, anh thật sự rất quan tâm, nhưng lại cứ khăng khăng nói mình ghét người ta.
Cố Văn Chính không đưa Đào Yêu Yêu về nhà mà đến bệnh viện trước.
Lộ Viễn kiểm tra cho cô, không khỏi thở dài.
"Chậc, đúng là tên cầm thú, ra tay độc ác như vậy, cô gái nhỏ đáng thương quá."
Quần áo xộc xệch, trên cánh tay đều có vết bầm tím, trên mặt còn lộ rõ vết tát.
"Nói nhảm nhiều vậy, mau đi kê đơn thuốc đi."
Sắc mặt Cố Văn Chính rất lạnh lùng, nhìn Đào Yêu Yêu như vậy, anh cảm thấy khó chịu không thể diễn tả được.
"Biết rồi, cậu cả Cố, cũng may đều là vết thương ngoài da, thật ra cũng không nghiêm