Chương 20: Ta sai rồi
Tần Châu, phủ đô úy, Đông Uyển.
“Tỷ tỷ, đệ quyết định… đệ phải trở về tìm Thê Chủ.” Hàn Lương trong lòng lo sợ bất an, chàng thật sự không buông được Thu Diệp, nàng cứ lẳng lặng rời đi như vậy làm chàng trằn trọc, khó mà vào giấc.
“Hàn Lương, hai người đã không còn là phu thê, đệ trở về thì có ý nghĩa gì nữa? Cứ an tâm chờ thành thân đi.” Cố Huyên khuyên nhủ, thấy sắc mặt đệ đệ có chút tiều tụy, trong lòng nàng cũng không thoải mái, dù gì vẫn là một mối nhân duyên, nếu thật sự bất đắc dĩ, cuối cùng nàng sẽ tôn trọng lựa chọn của đệ đệ.
Trước đây, khi mẫu thân nhắc tới Thôi Tĩnh với nàng, Cố Huyên có phần không đồng ý, chỉ là một tiểu quan bát phẩm, còn lớn tuổi như vậy, lại dám vọng tưởng tới đệ đệ nàng thương yêu nhất! Ngày đó nàng tuổi trẻ khí thịnh, lời nói không giữ nổi trong lòng, tuy có giao tình với Thôi Tĩnh nhưng vẫn nói thẳng: “Đệ đệ ta là nhân tài, tương lai không phải ngũ phẩm trở lên ắt không gả, nếu không, mẫu thân ta có đồng ý thì ta cũng phải ngăn lại!”
Nào ngờ Thôi Tĩnh gợn sóng bất kinh, “Ta sẽ tự nỗ lực đạt tới kỳ vọng của đại nhân, mong người thành toàn cho tấm lòng thành của Thôi mỗ.” Nói xong, đem đôi ngọc bội khắc tịnh đế liên gỡ xuống một miếng đưa cho nàng, “Ngọc bội này nhờ đại nhân giao cho lệnh đệ, tương lai công thành danh toại ta sẽ tới tận nhà hỏi cưới.”
Nàng cầm miếng ngọc bội kia cho tới tận ngày xảy ra gia biến, trong lúc nguy nan, thâm tâm chợt lóe sáng, vào khoảnh khắc cuối cùng đã đem ngọc bội giao cho Hàn Lương.
“Thôi đại nhân… đệ muốn đi gặp nàng, nói chuyện rõ ràng, đệ không muốn gả cho nàng.” Hàn Lương lạnh lùng cắt đứt dòng hồi ức của Cố Huyên.
“Đệ quên sao? Nàng đã về kinh đô rồi, mấy ngày này có lẽ đang chuẩn bị cưới đệ, yên tâm đi, qua tháng chạp, nàng nhất định sẽ tới đón đệ, đừng nói tới chuyện gả hay không gả này nữa, đến lúc đó đệ ở kinh đô an tâm chờ kỳ khảo thí là được, đến khi có điều lệnh, tỷ sẽ tới kinh đô ngay, chúng ta lại có thể đoàn tụ.” Cố Huyên phục hồi tinh thần, vỗ vai đệ đệ, ý bảo chàng an tâm.
“Hủy nhân duyên của người khác, nàng ta vẫn còn mặt mũi tới đây sao? Uổng Thê Chủ đệ bình thường khen nàng tới mức không màng gì cả!” Hàn Lương đứng lên, cầm thư hòa ly trên thư án, xé tan nát.
“Hàn Lương… đệ!” Cố Huyên giơ tay lên, nhưng cuối cùng vẫn không hạ xuống nổi, “Không có thư hòa li này cũng không sao, ta sai người viết lại là được, nếu đệ có thời gian nhàn rỗi có thể luyện thêm tiễn pháp thương pháp đi!”
“Tỷ tỷ, xin lỗi, đệ phải đi…” Hàn Lương thần sắc buồn bực, cúi thấp đầu.
“Đệ! Nếu đệ dám đi thì đừng nhận người tỷ tỷ này nữa!” Cố Huyên tức run người.
“Tỷ tỷ, đệ phải trở về, tỷ không biết nàng ấy tàn nhẫn thế nào đâu, nếu còn không đi thì nàng sẽ thật sự không cần đệ nữa!” Hàn Lương cất bước rời đi, đột nhiên “vút” một tiếng, hàn quang lóe sáng, một thanh trường kiếm chắn trước mặt chàng.
Cố Huyên lấy kiếm chỉ chàng, giận dữ, “Ta hận nhất là người vong ân phụ nghĩa, bất kể người này có phải đệ đệ của ta hay không! Muốn đi đúng không?! Không cần tỷ tỷ đệ nữa đúng không?! Được, đệ đánh thắng ta thì có thể đi!”
Thân ảnh Hàn Lương lảo đảo, liên tiếp lui lại vài bước, vội đưa tay đỡ chiêu, chẳng qua Cố Huyên từ nhỏ đã tập võ, lại được danh sư truyền thụ, ra chiêu thuần thục, chiêu thức sắc bén, Hàn Lương vốn không có phần thắng, khiên cưỡng lắm mới qua được một hồi liền bị nàng áp chế, nhốt trong phòng, để tôi tớ thay phiên trông coi.
Cố Huyên không có biện pháp nào với người đệ đệ này, tức giận ném vỡ không ít đồ đạc, bọn hạ nhân đều trốn ra rất xa, Từ thị theo phía sau vừa dỗ vừa khuyên: “Sư muội, cẩn thận đau tay!…”
“Huynh quen dỗ người rồi à!” Cố Huyên nhìn Từ thị một cái, ngửa đầu nuốt nước mắt vào trong.
“Sư muội, Hàn Lương là người tính tình quật cường, không bằng, thuận theo đệ ấy đi, dù sao nếu không thể vẹn cả đôi đường thì cũng phải bảo vệ được một bên, đừng để đến cuối cùng mất nhiều hơn được.” Từ thị nhìn Cố Huyên, đắn đo mãi mới nói.
“Nếu không phải Thôi đại nhân, nào có Cố thị ta hôm nay!” Cố Huyên siết chặt nắm tay, “Huynh nhìn Hàn Lương đi, quả thực là dầu muối không ăn! Hiện giờ Cố gia chỉ còn một mình ta, một bàn tay sao vỗ nổi thành tiếng! Nếu không thể khôi phục vinh quang gia tộc, ta làm sao có mặt mũi gặp cha mẹ và các tỷ tỷ dưới suối vàng!”
Từ thị cất cao giọng, “Sư muội, trời không tuyệt đường người, lấy cách làm người của Thôi đại nhân, ắt sẽ không oán hận Cố gia, mặc kệ sau này ra sao, ta sẽ luôn ở bên cạnh muội, được không?”
“Huynh nói thì nhẹ nhàng… Hừ! Hàn Lương đối nghịch với ta như vậy, ta muốn nhìn xem đệ ấy có thể quật cường đến khi nào!” Cố Huyên oán hận nói.
***
Hàn Lương chạy rồi.
Ban đầu chàng bị giam lỏng hai ngày, không ăn không uống, tới rồi ngày thứ ba chàng nói đã suy nghĩ cẩn thận, ăn uống như bình thường, chỉ là Cố Huyên không yên tâm, vẫn không thả chàng ra