Chương 21: Đại kết cục: Cùng nhau sống vui vẻ.
Gần đây Hàn Lương sống không tốt chút nào, chàng thức khuya dậy sớm, gánh nước nấu cơm, chặt củi dọn phân, quét dọn nhà cửa… Thậm chí còn thay con lừa làm việc, tự mình xay đậu hủ, vậy mà Thu Diệp vẫn không thèm để ý chàng. Ban đầu còn thẳng tay đẩy chàng ra ngoài, nhưng bởi vì lực nàng không đẩy được chàng nên chuyển sang sai chàng làm cái này cái kia, hờ hững với chàng, tới buổi tối, bất luận Hàn Lương da mặt dày cỡ nào cũng không chen nổi vào phòng Thu Diệp, nàng hoàn toàn làm như không thấy chàng run bần bật trong gió lạnh.
Thôn dân đi ngang qua nhìn thấy, tin đồn nhảm nhí nhanh chóng truyền ra, có người nói Hàn Lương bướm lả ong lơi, một lòng với cao, không tuân phu đạo, Thu Diệp hưu hắn thật là tiện nghi cho hắn rồi, đúng ra nên đem hắn ta đi dìm lồng heo. Cũng có người nói Hàn Lương si tình, bỏ xuống tiền đồ cẩm tú một lòng chờ đợi người vợ tào khang, Thu Diệp lại hồ nháo không biết đủ vân vân… Hôm Đông Sinh trở về nhà mẹ để thăm cha, thấy thảm trạng của Hàn Lương liền âm thầm thấy may mắn vì lúc trước hắn không bước lên con đường không thể quay đầu! Thu Diệp này không phải người tốt đẹp gì!
Tình huống như vậy tiếp tục giằng co mấy ngày, Xuân Hoa đang ở nhà mẹ cả Lưu thị vội vàng trở về, Hàn Lương vui mừng khôn xiết, trông cậy Xuân Hoa tỷ có thể thay chàng nói hai câu, ai ngờ Xuân Hoa chỉ nhàn nhạt nhìn chàng một cái đã vào nhà, Đồng Chùy, Thiết Đản còn có tiểu A Chiêu làm mặt quỷ với chàng, không biết là có ý tứ gì.
Chỉ có Lưu thị, cụp mi rũ mắt đi tới, thấy chàng, một bộ muốn tâm sự thổ lộ nỗi lòng, tiếc là chưa kịp nói mấy câu đã nghe trong viện có một tiếng rống lên: “Còn không vào đây! Ở bên ngoài làm gì?!” Lưu thị nháy mắt liền giống như gà trống vừa chọi thua, cúi thấp đầu, ủ rũ vào nhà.
Hàn Lương ngồi ở trên ngạch cửa thở ngắn than dài, hôm nay trời lại lạnh hơn rồi, chàng mặc bộ y phục mỏng, cũng không dám trông cậy vào Thê Chủ có thể hảo tâm ném cho chàng thêm ít đồ, nhưng hôm nay còn tệ hơn, những đồ chàng từng dùng đều bị ném sạch ra ngoài. Tới tối còn không vào được phòng, đành phải vào bếp trộm nhóm lửa cho ấm, tạm chờ qua một đêm, những ngày này thật quá đáng sợ.
Tự tìm, đây đều là chàng tự tìm cả… Hàn Lương chửi thầm trong lòng, hai tay dưới lớp vải mỏng run lên, ngẩng đầu nhìn trời, mây đen giăng đầy, gió lạnh vù vù đập vào mặt, không bao lâu, một tia chớp đánh xuống, sau mấy tiếng tiếng sấm, cơn mưa nặng hạt trút xuống, làm Hàn Lương khóc không ra nước mắt… Ông trời ơi, ông có để cho người ta sống không vậy?
Một nam tử tướng mạo oai hùng thân mặc sam y đơn giản dắt ngựa đi tới chỗ Hàn Lương trong cơn mưa.
“Tỷ phu??” khi Hàn Lương thấy rõ người trước mắt, thực sự lắp bắp kinh hãi.
“Hàn Lương hiền đệ… ta bây giờ chẳng còn chỗ nào để đi cả, đệ có thể thu lưu ta mấy ngày không?” Từ thị nhìn cậu em vợ ngồi xổm dưới cửa, xấu hổ nói.
Hàn Lương:…
***
Hàn Lương nhìn Từ thị như con gà rớt vào nồi canh, kinh hãi nửa ngày không thốt nên lời, đúng lúc này Thu Diệp ở dưới hiên gọi một tiếng, A Lương mau mời Từ đại ca vào đi, Hàn Lương bấy giờ mới phản ứng lại đưa người vào trong phòng, nấu bát canh nóng để xua khí lạnh.
Thu Diệp và Hàn Lương không nghĩ tới Từ thị sẽ tìm được nơi này. Chờ dàn xếp mọi việc xong xuôi liền cẩn thận dò hỏi, trên mặt Từ thị ban đầu có chút không được tự nhiên, sau đó lại thoải mái rằng đây là mình tự xin rời đi, trước mắt chưa có ý định gì, nhớ tới Hàn Lương cho nên liền tới đây cậy nhờ.
Thu Diệp nhìn nhau với Hàn Lương, trừng mắt nhìn nửa ngày, nhất thời làm quan hệ giữa hai người hòa hoãn hơn. Chưa kể Hàn Lương có cơ hội nói chuyện với Thu Diệp đều là nhờ ơn phước của Từ thị, Thu Diệp sao có thể thật sự không quan tâm Hàn Lương chứ, giờ Từ thị ở đây cũng ngại vạch áo cho người xem lưng, biểu tình trên mặt ôn hòa hơn.
Từ thị bắt đầu ở lại nhà Thu Diệp, ngày ngày cùng Hàn Lương ra ra vào vào, cùng ăn cùng ở, không quá mấy ngày đã thân quen với người trong thôn, hắn làm người vốn tính hiền hoà, võ nghệ cao cường, nam nhi trong thôn không có ai là đối thủ của hắn, lại vừa khi gặp lúc nông nhàn, mọi người đều chạy tới lĩnh giáo hắn, khi hứng khởi còn túm tụm kết nhóm, tuyên bố muốn đem tên tuổi vang ra tận huyện Thanh Du.
Cái khác còn dễ nói, chỉ là Hàn Lương vừa nhắc tới Cố Huyên, Từ thị lập tức liền đen mặt, nói chuyện cũng có chút hùng hổ doạ người, “Hiền đệ đây là ghét bỏ ta ở nhà đệ, không chịu thu lưu ta tiếp đúng không?”
Hàn Lương đúng là… có chút ghét bỏ, bởi vì hiện giờ tuy chàng có thể nói chuyện với Thu Diệp nhưng trên cơ bản lúc nào cũng phải ở cùng Từ thị. Từ sau ngày ấy, tới tay Thê Chủ chàng còn chưa được động vào lần nào, càng đừng nói tới chạm vào người nàng! Hiện giờ Thê Chủ chịu cùng chàng nói chuyện làm trong lòng chàng như bị mèo cào, sốt ruột ngứa ngày, nhưng Từ thị lúc nào cũng qua lại trước mắt chàng, hại chàng không làm gì nổi…
Trùng hợp là hôm nay chàng và Từ thị bị Vương quả phu gọi đi hỗ trợ, lúc đang ăn cơm Hàn Lương mượn cớ đau bụng nhanh chóng chạy về, vừa vào cửa liền kích động hô một tiếng: “Thê Chủ!”
Thu Diệp xoay người lại, cầm một con dao phay nói với chàng, “Làm sao vậy?”
“Không có gì, ta chỉ là muốn… hỏi một chút, tỷ phu… khi nào huynh ấy đi?”
“Chàng không biết, làm sao ta biết được.” Thu Diệp tức giận nói.
“Vậy… nàng đặt đao xuống đi, ta có lời muốn nới với nàng…”
“Có chuyện mau nói, không ai phi dao vào chàng đâu!” Thu Diệp liếc mắt một cái liền nhìn thấu Hàn Lương.
“…”
“Haizz!” Thu Diệp than một tiếng, đem dao chặt xuống thớt, “Ta báo tin cho Cố đại nhân rồi.”
Hàn Lương thừa cơ đi qua kéo tay nàng, nhưng cũng không dám được một tấc lại tiến một thước, “Nàng nói gì?”
“Huynh ấy bản lĩnh như thế, sao có thể không có chỗ để đi, còn cố tình tới tìm chàng, có lẽ là biết Cố đại nhân sẽ không bỏ qua cho chàng, trên đường bắt chàng về thuận tiện cũng sẽ đưa huynh ấy về.” Thu Diệp nói.
“Cái này ta biết, tỷ phu vốn không phải người dễ khuyên, nhưng tỷ tỷ ta nàng ấy cũng không có tới tìm ta, có lẽ tỷ tỷ không nhận ta nữa…” Hàn Lương rũ mi bộ dáng đáng thương, lặng lẽ dựa vào trên người Thu Diệp.
“Đó là tỷ tỷ chàng không muốn làm khó dễ chàng, về sau sẽ tự tới tìm chàng… Nhưng chàng có nghĩ tới không, chàng chạy rồi nàng ấy phải làm sao bây giờ?” Thu Diệp mỉm cười, lơ đãng tránh khỏi thân hình đang dựa gần vào của Hàn Lương.
“Nếu ta rời đi đại tỷ vẫn là đại tỷ, nhưng nếu nàng rời đi, nàng sẽ không bao giờ là Thê Chủ của ta nữa … Nàng cũng thật nhẫn tâm, làm ta ngày đêm canh cánh trong lòng…” Hàn Lương rốt cuộc nhịn không được nữa, ôm lấy Thu Diệp, làm lơ nàng giãy giụa, hốc mắt phiếm đỏ.
“Aiz, chàng… cái tên ngốc này, cẩm y ngọc thực không cần, cứ muốn bồi ta ăn cỏ ăn trấu!” Thu Diệp thở dài.
“Chỉ cần có thể đi theo nàng, bảo vệ nàng, ta ăn cái gì cũng vui cả!” Hàn Lương thật sự vui vẻ, Thê Chủ bị chàng cảm hóa rồi.
Nói không cảm động đó là giả, Thu Diệp xoay người ôm Hàn Lương, dựa đầu lên vai chàng, thầm nghĩ cuối cùng đã biết được tâm ý của chàng.
Khi còn đang cảm khái, lại nghe Hàn Lương nói: “Nàng nói, Thôi đại nhân hẳn là sẽ không làm khó tỷ tỷ, làm khó Cố gia chứ?”
“Không đâu!” Thu Diệp đứng thẳng người, hơi mỉm cười. Thôi Tĩnh đã có thể vì Cố thị lật lại bản án, nguyên nhân trong đó khẳng định không thể thiếu Hàn Lương, nếu người vì chuyện đào hôn này mà chèn ép Cố thị, vậy không phải cách làm người của Thôi Tĩnh. Từ khi còn ở cạnh Thôi Tĩnh, nàng hận những gì người hận, thích những gì người thích, tới nay nàng đã quá hiểu Thôi Tĩnh rồi. Người phải chịu những gánh nặng đặt trên vai cùng áp lực Hàn Lương không chịu gả… có lẽ, nhi nữ tình trường ở trong lòng người không quan trọng đến vậy.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, đang lúc Hàn Lương đấu tranh trong lòng có nên được nước lấn tới hay không thì liền nghe ở cửa có một tiếng ho, “A… Ta không nhìn thấy gì đâu!”
Hóa ra là Trương bổ đầu nhiều ngày không gặp, tới nơi thấy một màn này có chút xấu hổ, vội xoay người sang chỗ khác, xấu hổ lan đến cả hai người trong viện, cuống quít buông nhau ra.
“Ừm… Cơn gió nào đưa huynh tới vậy?” Hàn Lương trên mặt có chút không được tự nhiên, trong lòng lại oán trách Trương bổ đầu tới thật không đúng lúc.
“Ha ha, cái kia, ta nhận được nhờ vả, đặc