Bình thường, một người cuồng vọng, một kẻ điên thì
sẽ không được hoàng hậu Vương Hàm ưu ái. Dù sao nàng rất hiểu năng lực
của Vương Hàm, rất hiểu trí tuệ của Vương Hàm. Nàng ta không phải là một nữ nhân nông cạn. Như vậy, người đàn ông này được Vương Hàm ưu ái, nhất định phải có lý do.
- Rót đầy vào.
Ngay khi Sở Thanh Lăng suy nghĩ lung tung thì Lý Thất Dạ gõ nhẹ lên bàn, căn dặn.
Lúc này, Sở Thanh Lăng như người mộng du, đi tới bên cạnh Lý Thất Dạ, đích thân rót rượu cho Lý Thất Dạ, rót đầy chén cho Lý Thất Dạ.
Mọi chuyện rất tự nhiên, giống như đương nhiên phải vậy. Bất luận Sở
Thanh Lăng làm tỳ nữ rót rượu cho Lý Thất Dạ, hay Lý Thất Dạ hưởng thụ
các nàng hầu hạ, tất cả đều đương nhiên, không hề đột ngột.
Trong bầu không khí tự nhiên này, trong bầu không khí đương nhiên
này, ngay cả Sở Thanh Lăng cũng cảm thấy nên làm như thế. Tất cả mọi
chuyện đều diễn ra rất tự nhiên, không hề đột ngột.
Đổi lại là người khác, được nàng ưu ái như vậy, được nàng rót rượu
như vậy, cũng là một loại vinh hạnh vô thượng, là một chuyện khiến người ta hưng phấn. Thế nhưng tới Lý Thất Dạ thì mọi thứ đều là chuyện đương
nhiên, mọi thứ đều rất tự nhiên.
Những chuyện này không cần lý do. Dường như với Lý Thất Dạ, mọi
chuyện không hợp lý đều trở nên hợp lý. Không cần lý do, cũng không hề
đột ngột.
Sau khi rót mấy chén rượu, Sở Thanh Lăng mới tỉnh khỏi bầu không khí
vô cùng tự nhiên, vô cùng tất nhiên này. Nàng nghiến răng. Sở Thanh Lăng nàng đã bao giờ hầu hạ ai. Đáng giận hơn là tên tiểu tử này lại sai bảo nàng rất tự nhiên, giống như là chuyện tất nhiên, khiến nàng giận giữ
muốn đánh hắn!
Vất vả lắm mới tỉnh khỏi bầu không khí này, Sở Thanh Lăng có hơi khó
chịu. Nàng tốt xấu gì cũng là Chân Thánh, không ngờ lại bị dắt mũi như
vậy nên nàng làm sao thoải mái nổi?
- Hừ ---
Sở Thanh Lăng bỏ bình rượu lên bàn, lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng:
- Hoàng hậu nương nương vì ngươi nên bị chư lão kết tội, thậm chí còn liều lĩnh nguy cơ bị phế truất. Còn ngươi thì tốt rồi, chạy tới nơi
này, còn cần hoàng hậu nương nương bận tâm nhà ngươi!
Nếu như không được hoàng hậu Vương Hàm nhờ vả thì nàng mới không thèm quan tâm cái tên ngông cuồng tự đại này. Nàng không hiểu tại sao Vương
Hàm lại nâng đỡ cái tên ngông cuồng tự đại này, cuối cùng hắn có lai
lịch như thế nào.
Sở Thanh Lăng bất mãn cùng oán giận, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, nói chậm:
- Muốn thu hoạch thì cần phải trả giá, thế gian nào có chuyện không
làm mà hưởng. Đến việc nịnh hót chủ nhân thì cũng phải cúi đầu khom
lưng, cũng cần phải trả giá.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhấp một hớp rượu ngon, nói rằng:
- Muốn cầm quyền thì phải cố gắng nhiều hơn nữa, trả giá nhiều hơn
nữa. Nếu như ngay cả Vương phủ cũng không dẹp yên được thì Vương Hàm làm sao có thể cầm quyền, làm sao thống trị toàn bộ Cuồng Đình đạo thống...
- ... Nếu như ngay cả người bên cạnh mà nàng cũng không thể dẹp yên,
thế thì dù ta có trút tâm huyết lên người nàng thì cũng uổng công. Vì
vậy, có vài chuyện phải tự mình tranh thủ.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhìn Sở Thanh Lăng đang căm giận bất bình, nói chậm:
- Ngươi cho rằng Vương Hàm nhờ ngươi chăm sóc ta. Sợ rằng ngươi vẫn
chưa đọc hiểu ý định của Vương Hàm. Nàng muốn ngươi hầu hạ ta!
- Ngươi ---
Sở Thanh Lăng bị câu nói của Lý Thất Dạ chọc giận ói máu. Ở Cuồng
Đình đạo thống, Sở Thanh Lăng nàng sao phải hầu hạ người khác? Ai dám để nàng hầu hạ?
Lý Thất Dạ không thèm điếm xỉa tới tâm trạng của Sở Thanh Lăng, nói thờ ơ:
- Ngươi nên biết ơn Vương Hàm. Nàng kêu ngươi tới hầu hạ ta, nói rõ
nàng quý mến ngươi. Bằng không, cơ hội trời cho như vậy, sao nàng có thể dễ dàng dâng cho người khác! Nàng hy vọng tương lai ngươi có thể góp
sức giúp đỡ nàng thống trị Cuồng Đình đạo thống.
- Chỉ tiếc, Vương Hàm còn cần thời gian thay đổi hình ảnh. Nàng quen ở hậu trường, hôm nay bước ra sân khấu, xử sự không đủ cương quyết, cũng
không đủ quả đoán. Khi nàng có thể thay đổi hình ảnh thì nàng nhất định
có thể cầm quyền Cuồng
Đình đạo thống, có thể nghiễm nhiên giành được
ngôi vị hoàng đế!
Lý Thất Dạ nói chậm.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ buông chén rượu, gõ nhẹ lên bàn, căn dặn:
- Rót đầy!
- Ngươi ---
Sở Thanh Lăng tức giận trừng mắt Lý Thất Dạ. Tên này quá quắc lắm rồi!
Thế nhưng tức thì tức, Sở Thanh Lăng như bị ma ám, bị bầu không khí
tất nhiên của Lý Thất Dạ cảm hóa. Cho dù nàng không cam tâm tình nguyện, thế nhưng cuối cùng vẫn đích thân cầm bình rượu, đổ đầy rượu ngon cho
Lý Thất Dạ.
- Ngươi đừng quá quắc ---
Sở Thanh Lăng giận nghiến răng, rất muốn đập khuôn mặt bình tĩnh của Lý Thất Dạ. Đúng là khinh nhau quá đáng.
Chu Tư Tĩnh nhìn Sở Thanh Lăng phẫn hận, nhìn dáng vẻ dù không cam
tâm nhưng cuối cùng vẫn rót rượu cho Lý Thất Dạ. Nàng che miệng, nhưng
không dám cười ra tiếng.
- Nếu hầu hạ thì phải hầu hạ tốt vào.
Lý Thất Dạ nói thờ ơ:
- Bằng không, Vương Hàm sẽ nhường cơ hội này cho ngươi sao? Nàng ta
đích thân tới là được. Nàng cho ngươi cơ hội này là hy vọng tương lai
nàng cầm quyền, ngươi sẽ là một sức mạnh đắc lực giúp nàng phục hưng
Cuồng Đình đạo thống.
- Nghe ngươi nói vậy, giống như ngươi có thể nâng đỡ hoàng hậu nương nương ngồi lên ngôi vị hoàng đế vậy.
Sở Thanh Lăng hừ lạnh, nói rằng:
- Hiện nay Cuồng Đình đạo thống sóng ngầm ồ ạt, các nơi đều đang nhòm ngó quyền lực Cuồng Đình đạo thống, ứng cử viên cho ngôi vị hoàng đế
cũng không phải ít, hơn nữa đều là người có thực lực, có chỗ dựa. Chẳng
hạn như Từ Trí Kiệt, bất luận điều kiện bản thân hay người ủng hộ đều
không thua kém gì hoàng hậu nương nương! Nàng muốn trèo lên ngôi vị
hoàng đế, nói nghe thì dễ!
Câu nói này của Sở Thanh Lăng nói đúng tình hình. Nàng rất hiểu tình
hình của Cuồng Đình đạo thống, Vương Hàm muốn từ hoàng hậu trở thành
hoàng đế, nói thì dễ nhưng làm thì khó. Tuy Cuồng Đình đạo thống cũng
từng có con gái làm hoàng đế, thế nhưng Vương Hàm vốn là hoàng hậu, dù
nàng xuất thân Vương phủ, thế nhưng quá trình từ hoàng hậu trở thành
hoàng đế có muôn vàn khó khăn.
Vương Hàm muốn tiếp tục cầm quyền nhất định sẽ bị phản đối, bất luận
Thánh viện hay Thượng bộ đều không ủng hộ nàng làm hoàng đế. Ngay cả
Vương phủ cũng chưa chắc ủng hộ nàng. Cho nên tình cảnh của Vương Hàm vô cùng khốn khó, chỉ riêng việc có được sự ủng hộ của Vương phủ thôi thì
cũng khó khăn lắm rồi.
- Đế vị mà thôi, cũng không phải bồi dưỡng Chân Đế, bồi dưỡng thủy
tổ, có gì khó khăn chứ, dễ như ăn cháo. Ta muốn nâng đỡ người nào thì
người đó sẽ trở thành hoàng đế. Đương nhiên, phải xem bản thân nàng có
tài năng đảm nhiệm vị trí này không đã.
Bị Sở Thanh Lăng hoài nghi, Lý Thất Dạ hời hợt không quan tâm, nói chuyện vô cùng tùy ý.
Lý Thất Dạ nói như vậy, Sở Thanh Lăng không khỏi choáng váng nhìn Lý
Thất Dạ. Nếu như nàng không tận mắt chứng kiến Lý Thất Dạ không phải kẻ
điên, nàng nhất định sẽ cho rằng Lý Thất Dạ đang phát điên nên mới dám
ăn nói ngông cuồng như vậy.