Đến giờ hẹn về nhà ăn tối, Liễu Y Nam đi tàu điện ngầm về nhà sau khi tan làm, vừa về nhà cô liền thấy Liễu Lực Duy đang bận rộn trong phòng bếp.
“Oa, hôm nay người ba yêu quý của con về sớm thế.” Liễu Y Nam đi đến bên cạnh ông.
“Đương nhiên rồi, ba con biết hôm nay con về nên buổi chiều đã về sớm đi chợ mua thức ăn đó.” Nam Nhân đúng lúc đi vào bếp lấy đồ.
“Ba có mua tôm không?”
“Mua mua, mua loại lớn nhất nhé, con xem này!” Liễu Lực Duy giơ con tôm đã được làm sạch cho cô xem: “Con xem, muốn nấu như thế nào.”
“Tôm rang, thêm chút cay ạ.” Liễu Y Nam gọi món.
“Được, con gái nói ăn thế nào thì ăn thế đó.”
“Được, được, được, mày là con gái ruột, làm như không phải con của tao vậy.” Nam Nhân lải nhải đi ra khỏi bếp.
“Hì hì, mommy ghen tị!” Liễu Y Nam rửa tay: “Ba có muốn con phụ một tay không?”
“Thôi, con ra ngoài nghỉ đi.” Liễu Y Nam giả vờ giận, “Tiểu Thịnh đâu?”
“Lát nữa anh ấy sẽ tới, lúc này hơi tắc đường ạ.” Liễu Y Nam bốc một quả nhỏ lên ăn.
“Con rửa tay đi.” Liễu Lực Duy nhắc nhở cô.
“Ăn bẩn không bị bệnh đâu ba ha ha ha.”
“Con nói với Tiểu Thịnh không cần gửi tiền cho nhà máy nữa, mấy hôm trước nó lại gửi thêm tiền, hiện tại tài chính đủ rồi, đã vận chuyển bình thường trở lại.”
“Vâng.” Liễu Y Nam gật đầu, “Để con nói với anh ấy.”
“Khi nào ba mẹ Tiểu Thịnh về?”
“Ừm…” Liễu Y Nam lại ăn thêm một quả nho, “Ba anh ấy sẽ kết thúc nhiệm kỳ vào giữa tháng tới, cuối tháng sẽ làm xong thủ tục về hưu rồi trở về nước, có lẽ sẽ kịp đón Tết nguyên đán.”
“Ừ, đến lúc đó chúng ta cũng chuẩn bị, sang năm sẽ để hai đứa con kết hôn.”
“Ai da ba, ba lo lắng cái gì, cứ giao cho Lộ Thịnh là được rồi.” Liễu Y Nam bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn để lừa ba mình, hôn lễ gì chứ, đến cả bát tự (tuổi tác, năm sinh,...) còn chưa đi xem nữa là.
“Như vậy sao được, ba không được đường hoàng gả con gái ra ngoài sao?”
“Được, được, được, đến lúc đó lại nói, vẫn còn hơn một tháng nữa mà ba.” Liễu Y Nam lấy thêm một quả nho ra ngoài tìm Nam Nhân.
“A, mẹ ơi, bánh bột bắp, một tệ bốn cái.”
“Mẹ không phải sinh ra một đứa ngốc chứ? Sao Lộ Thịnh có thể nhìn trúng con được?” Nam Nhân chê cô.
“Con đáng yêu như vậy, không nhìn trúng con mới có vấn đề ấy chứ.”
“Con ăn ít thôi, lát nữa còn ăn cơm, gần đây có tăng cân không? Mẹ hỏi con… sao con lại đi…”
“Con lên lầu lấy mấy bộ quần áo, mùa đông không có đồ để mặc.” Liễu Y Nam không muốn nghe bà lải nhải, chuồn trước thì tốt hơn.
“Con càng ăn nhiều thì càng không có quần áo để mặc đâu.” Nam Nhân hét lên phía trên lầu.
Đã lâu không về nhà mình, mặc dù ngoài miệng Nam Nhân luôn lải nhải với cô, nhưng vẫn rất yêu cô, phòng cô cực kỳ sạch sẽ, đến cả một hạt bụi cũng không có, vừa nhìn là biết ngày nào cũng được quét dọn.
Phòng của Liễu Y Nam thông với phòng làm việc, cô ngồi trước bàn đọc sách, mở ngăn kéo ra, lật trang sách cuối cùng rồi lấy ra một bức ảnh, tấm ảnh đã được ép dẻo nên màu sắc không hề bị phai đi.
Trên ảnh là Lộ Thịnh, đây là bức ảnh được chụp khi Lộ Thịnh thiết kế thư viện cho một thành phố ở Canada. Sau khi phát biểu nhận giải, Liễu Y Nam đã tải nó từ trên mạng xuống.
Liễu Y Nam không chỉ in hình mà còn phóng to ảnh cảnh tay anh lên làm màn hình điện thoại, khi đó tất cả mọi người đều cho rằng cô điên cuồng theo đuổi thần tượng.
Cô nghe thấy có tiếng bước chân, Liễu Y Nam lập tức giấu hình đi, đóng ngăn kéo lại.
“Mẹ nói em ở trên đây thu dọn quần áo.” Lộ Thịnh thấy cô hơi hoảng loạn.
“A, em đang tìm đồ.” Liễu Y Nam chỉ vào bàn.
“Ăn hạt dẻ không?” Lộ Thịnh giơ một túi hạt dẻ ngào đường lên lắc lắc trước mặt cô.
“Có, có, là nhà ở đầu phố kia sao?”
“Ừ.”
Liễu Y Nam vươn tay ra nhận, Lộ Thịnh lại rụt tay lại: “Để anh bóc cho em.”
“Hì hì.” Liễu Y Nam mở tủ quần áo chuẩn bị lấy quần áo “Anh ngồi trên giường đi, em để quần áo lên ghế.”
“Hôm nay anh ghé hiện trường, áo khoác bị bẩn rồi.”
“Ừm, không sao đâu, lần nào Tiêu Mộ Hòa người bẩn cũng ngồi lên giường em hết ấy mà.”
Lộ Thịnh cau mày, bàn tay đang bóc hạt dẻ cho cô dừng lại một chút rồi lại tiếp tục.
Liễu Y Nam cầm quần áo xoay người, Lộ Thịnh vừa lúc bóc xong một hạt đút cho cô: “Thật ngọt, thật mềm, ăn rất ngon.”
Lộ Thịnh tiếp tục bóc cho cô, giả vờ thản nhiên nói với cô: “Em và Tiêu Mộ Hòa là thanh mai trúc mã, quan hệ còn khá tốt.”
Liễu Y Nam cảm thấy nếu như lỗ tai mình không có vấn đề thì hình như cô thấy có mùi giấm chua thì phải.
Cô liếc nhìn anh một cái, không quá tự tin nói: “Em và anh cũng coi như là thanh mai trúc mã mà.”
Lộ Thịnh cười nói ừ, sau đó lại đút cho cô một viên hạt dẻ nữa: “Khi nào thì em dọn đồ về nhà?”
Liễu Y Nam suy nghĩ một lát, “Cuối tuần đi, hơi nhiều đồ, hôm nay em đem vài món đi trước.”
Lộ Thịnh gật gật đầu, thấy cô dọn xong, đi cùng cô xuống dưới lầu. Liễu Y Nam đi