Để Em Tìm Người Ngoại Tình Với Anh

Chương 17


trước sau


Đến giờ hẹn về nhà ăn tối, Liễu Y Nam đi tàu điện ngầm về nhà sau khi tan làm, vừa về nhà cô liền thấy Liễu Lực Duy đang bận rộn trong phòng bếp.
 
“Oa, hôm nay người ba yêu quý của con về sớm thế.” Liễu Y Nam đi đến bên cạnh ông.
 

“Đương nhiên rồi, ba con biết hôm nay con về nên buổi chiều đã về sớm đi chợ mua thức ăn đó.” Nam Nhân đúng lúc đi vào bếp lấy đồ.
 
“Ba có mua tôm không?”
 
“Mua mua, mua loại lớn nhất nhé, con xem này!” Liễu Lực Duy giơ con tôm đã được làm sạch cho cô xem: “Con xem, muốn nấu như thế nào.”
 
“Tôm rang, thêm chút cay ạ.” Liễu Y Nam gọi món.
 
“Được, con gái nói ăn thế nào thì ăn thế đó.”
 
“Được, được, được, mày là con gái ruột, làm như không phải con của tao vậy.” Nam Nhân lải nhải đi ra khỏi bếp.
 
“Hì hì, mommy ghen tị!” Liễu Y Nam rửa tay: “Ba có muốn con phụ một tay không?”
 
“Thôi, con ra ngoài nghỉ đi.” Liễu Y Nam giả vờ giận, “Tiểu Thịnh đâu?”

 
“Lát nữa anh ấy sẽ tới, lúc này hơi tắc đường ạ.” Liễu Y Nam bốc một quả nhỏ lên ăn.
 
“Con rửa tay đi.” Liễu Lực Duy nhắc nhở cô.
 
“Ăn bẩn không bị bệnh đâu ba ha ha ha.”
 
“Con nói với Tiểu Thịnh không cần gửi tiền cho nhà máy nữa, mấy hôm trước nó lại gửi thêm tiền, hiện tại tài chính đủ rồi, đã vận chuyển bình thường trở lại.”
 
“Vâng.” Liễu Y Nam gật đầu, “Để con nói với anh ấy.”
 
“Khi nào ba mẹ Tiểu Thịnh về?”
 
“Ừm…” Liễu Y Nam lại ăn thêm một quả nho, “Ba anh ấy sẽ kết thúc nhiệm kỳ vào giữa tháng tới, cuối tháng sẽ làm xong thủ tục về hưu rồi trở về nước, có lẽ sẽ kịp đón Tết nguyên đán.”
 
“Ừ, đến lúc đó chúng ta cũng chuẩn bị, sang năm sẽ để hai đứa con kết hôn.”
 
“Ai da ba, ba lo lắng cái gì, cứ giao cho Lộ Thịnh là được rồi.” Liễu Y Nam bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn để lừa ba mình, hôn lễ gì chứ, đến cả bát tự (tuổi tác, năm sinh,...) còn chưa đi xem nữa là.
 
“Như vậy sao được, ba không được đường hoàng gả con gái ra ngoài sao?”
 
“Được, được, được, đến lúc đó lại nói, vẫn còn hơn một tháng nữa mà ba.” Liễu Y Nam lấy thêm một quả nho ra ngoài tìm Nam Nhân.
 
“A, mẹ ơi, bánh bột bắp, một tệ bốn cái.”
 
“Mẹ không phải sinh ra một đứa ngốc chứ? Sao Lộ Thịnh có thể nhìn trúng con được?” Nam Nhân chê cô.
 
“Con đáng yêu như vậy, không nhìn trúng con mới có vấn đề ấy chứ.”
 
“Con ăn ít thôi, lát nữa còn ăn cơm, gần đây có tăng cân không? Mẹ hỏi con… sao con lại đi…”
 
“Con lên lầu lấy mấy bộ quần áo, mùa đông không có đồ để mặc.” Liễu Y Nam không muốn nghe bà lải nhải, chuồn trước thì tốt hơn.
 
“Con càng ăn nhiều thì càng không có quần áo để mặc đâu.” Nam Nhân hét lên phía trên lầu.
 
Đã lâu không về nhà mình, mặc dù ngoài miệng Nam Nhân luôn lải nhải với cô, nhưng vẫn rất yêu cô, phòng cô cực kỳ sạch sẽ, đến cả một hạt bụi cũng không có, vừa nhìn là biết ngày nào cũng được quét dọn.
 
Phòng của Liễu Y Nam thông với phòng làm việc, cô ngồi trước bàn đọc sách, mở ngăn kéo ra, lật trang sách cuối cùng rồi lấy ra một bức ảnh, tấm ảnh đã được ép dẻo nên màu sắc không hề bị phai đi.
 
Trên ảnh là Lộ Thịnh, đây là bức ảnh được chụp khi Lộ Thịnh thiết kế thư viện cho một thành phố ở Canada. Sau khi phát biểu nhận giải, Liễu Y Nam đã tải nó từ trên mạng xuống.
 
Liễu Y Nam không chỉ in hình mà còn phóng to ảnh cảnh tay anh lên làm màn hình điện thoại, khi đó tất cả mọi người đều cho rằng cô điên cuồng theo đuổi thần tượng.
 
Cô nghe thấy có tiếng bước chân, Liễu Y Nam lập tức giấu hình đi, đóng ngăn kéo lại.
 
“Mẹ nói em ở trên đây thu dọn quần áo.” Lộ Thịnh thấy cô hơi hoảng loạn.
 
“A, em đang tìm đồ.” Liễu Y Nam chỉ vào bàn.
 
“Ăn hạt dẻ không?” Lộ Thịnh giơ một túi hạt dẻ ngào đường lên lắc lắc trước mặt cô.
 
“Có, có, là nhà ở đầu phố kia sao?”
 
“Ừ.”
 
Liễu Y Nam vươn tay ra nhận, Lộ Thịnh lại rụt tay lại: “Để anh bóc cho em.”
 
“Hì hì.” Liễu Y Nam mở tủ quần áo chuẩn bị lấy quần áo “Anh ngồi trên giường đi, em để quần áo lên ghế.”
 
“Hôm nay anh ghé hiện trường, áo khoác bị bẩn rồi.”
 
“Ừm, không sao đâu, lần nào Tiêu Mộ Hòa người bẩn cũng ngồi lên giường em hết ấy mà.”
 
Lộ Thịnh cau mày, bàn tay đang bóc hạt dẻ cho cô dừng lại một chút rồi lại tiếp tục.
 
Liễu Y Nam cầm quần áo xoay người, Lộ Thịnh vừa lúc bóc xong một hạt đút cho cô: “Thật ngọt, thật mềm, ăn rất ngon.”
 
Lộ Thịnh tiếp tục bóc cho cô, giả vờ thản nhiên nói với cô: “Em và Tiêu Mộ Hòa là thanh mai trúc mã, quan hệ còn khá tốt.”
 
Liễu Y Nam cảm thấy nếu như lỗ tai mình không có vấn đề thì hình như cô thấy có mùi giấm chua thì phải.
 
Cô liếc nhìn anh một cái, không quá tự tin nói: “Em và anh cũng coi như là thanh mai trúc mã mà.”
 
Lộ Thịnh cười nói ừ, sau đó lại đút cho cô một viên hạt dẻ nữa: “Khi nào thì em dọn đồ về nhà?”
 
Liễu Y Nam suy nghĩ một lát, “Cuối tuần đi, hơi nhiều đồ, hôm nay em đem vài món đi trước.”
 
Lộ Thịnh gật gật đầu, thấy cô dọn xong, đi cùng cô xuống dưới lầu. Liễu Y Nam đi

trước, thi thoảng quay đầu lại xem Lộ Thịnh bóc hạt dẻ.
 
Lộ Thịnh đang bóc hạt dẻ trong tay, ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông ở trong phòng khách.
 
“Chào anh Lộ Thịnh.”
 
Liễu Y Nam quay đầu, thấy Tiêu Mộ Hòa: “Sao anh lại tới đây?”
 
“Hôm qua Tiêu Mộ Hòa nói đưa đồ cho mẹ, mẹ nghĩ hôm nay con sẽ về nhà ăn cơm nên đã bảo thằng bé tới, đúng lúc ăn cơm cùng nhau.”
 
“Hừm, hóa ra là ăn cơm chùa.” Liễu Y Nam nhướng mày.
 
Sau khi ngồi vào ghế, Liễu Lực Duy lấy ra một bình rượu trắng: “Tiểu Thịnh, cùng uống chút chứ?”
 
“Ba, để con uống với ba.” Liễu Y Nam chủ động giơ tay.
 
“Con là con gái, uống rượu cái gì.” Nam Nhân đánh tay cô.
 
“Lát nữa anh ấy còn phải lái xe nữa.” Liễu Y Nam sờ sờ tay.
 
“Con lái không phải là được rồi sao.” Liễu Lực Duy nói: “Lại nói, đây không phải nhà của các con sao? Không thì ở phòng trên được?”
 
“Mộ Hòa cũng uống cùng mấy ly đi, trên lầu vẫn còn phòng cho khách, sáng mai chú nấu bữa sáng cho mấy đứa đi làm.”
 
“Dạ vâng.” Tiêu Mộ Hòa liếc nhìn Lộ Thịnh: “Dù sao cháu cũng là khách quen của căn phòng đó rồi.”
 
“Đúng đúng đúng, buổi tối anh mà ngáy thì toàn bộ lầu hai đều có thể nghe thấy.” Liễu Y Nam nói với anh ta.
 
Lộ Thịnh nhìn bọn họ nói chuyện liền cảm thấy bực bội, anh nâng chén rượu lên uống cạn.
 
“Tửu lượng của Tiểu Thịnh không tồi nhỉ.” Liễu Lực Duy lại rót đầy cho anh.
 
“Anh uống chậm thôi.” Liễu Y Nam ghé sát vào tai anh: “Hiếm khi ba em có người uống cùng, ông ấy sẽ cố gắng chuốc say anh đấy.”
 
Lộ Thịnh gắp cho cô một con tôm, đang chuẩn bị lột vỏ cho cô thì Liễu Y Nam vội vàng ngăn cản anh: “Linh hồn của tôm rang nằm ở phần nước sốt quanh vỏ tôm cùng thịt tôm bên trong, hơn nữa khi ba em rang món này còn làm rất cay, anh ăn ít một thôi nhé.”
 
Mặc dù rượu có vị cay nhưng Lộ Thịnh lại thấy có chút ngọt.
 
Sau khi ăn cơm no, Liễu Y Nam muốn đi dạo để tiêu cơm, tửu lượng của Lộ Thịnh khá tốt nhưng vẫn hơi say, đúng lúc đi ra ngoài cùng Liễu Y Nam cho tỉnh rượu.
 
“Anh không sao chứ?” Liễu Y Nam kéo tay anh, “Hay là chúng ta quay về đi.”
 
“Đi đến cửa hàng tiện lợi bên kia đi.”
 
“Mua gì? Có muốn mua sữa chua không?”
 
Lộ Thịnh ghé sát vào tai cô nói ba chữ, mặt Liễu Y Nam đỏ bừng lên, hất tay anh ra: “Em không cần.”
 
Anh giữ chặt cô lại: “Không cần? Anh có thể không đeo à?”
 
Anh thay đổi, anh thay đổi, anh thật sự đã thay đổi rồi, anh ăn thiếu đậu phộng rồi.
 
Liễu Y Nam trừng mắt với anh: “Em sợ anh bị hỏng thận thôi!”
 
Hai người bước tới cửa hàng tiện lợi, Lộ Thịnh xoa đầu cô, đi vào mua đồ mà anh cần.
 
Liễu Y Nam cảm thấy chính mình mới là người uống say, tự nhiên lại ở đây đợi anh mua.
 
Lộ Thịnh mua xong đi ra ngoài thấy cô giận dữ dùng mũi chân đá cầu thang. Anh đi lên trước, ôm cô vào ngực, ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Muốn làm chuyện đó trong phòng em một lần.”
 
Anh điên rồi, anh điên rồi, anh thật sự điên rồi.
 
Liễu Y Nam dùng sức đẩy anh ra, anh không bị đẩy ra mà còn tiếp tục nói với cô: “Muốn chơi em ở trên giường của em cơ.”
 
Liễu Y Nam cảm thấy Lộ Thịnh không điên mà là cô điên rồi.
 
Trời tối đường trơn, xã hội phức tạp.
 
Tiêu Mộ Hòa cho hai tay vào túi quần nhìn bọn họ ở phía xa, hai người họ không ngại ngùng gì mà ôm nhau, rất lâu rất lâu.
 
“Dì Nam bảo em qua đây nhìn xem.” Tiêu Mộ Hòa đi đến trước mặt hai người, mở miệng nói.
 
Lộ Thịnh buông cô ra, Liễu Y Nam vuốt lại tóc, “Nhìn cái gì?”
 
“Dì Nam sợ anh Lộ Thịnh say, em không thể đưa anh ấy về nhà được.”
 
“Mẹ em nghĩ gì vậy? Sợ một người say không đi được còn phái thêm một người say nữa đến?” Liễu Y Nam chỉnh lại quần áo, “Đi thôi, về nhà ngủ.”
 
Hai người kia đuổi kịp, ba người bọn họ đi trên đường giống như rất nhiều năm về trước. Liễu Y Nam đi ở giữa, Lộ Thịnh và Tiêu Mộ Hòa đi ở hai bên
 
Liễu Y Nam vẫn giống như trước kia, trọng tâm vĩnh viễn nghiêng về phía Lộ Thịnh.
 
Tiêu Mộ Hòa cũng giống như trước, chỉ có thể trộm nhìn cô, không có cách nào kéo cô về phía mình.
 
Nhưng Lộ Thịnh không còn giống như trước nữa, anh có thể quang minh chính đại dùng tay ôm cô vào ngực.




 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện