“Sao anh lại tới đây?” Liễu Y Nam mặt lạnh hỏi anh.
“Mẹ chuẩn bị cho em một ít đồ ăn.” Lộ Thịnh đưa một cái vali hành lý cho cô.
“Cảm ơn.” Liễu Y Nam nhận lấy cái vali, nặng trịch, cô quay đầu nói với Khương Lai: “Đến lúc đó chúng ta cùng nhau chia ra ăn nha.”
Liễu Y Nam trước sau hoàn toàn là hai thái độ khác nhau, Lộ Thịnh trông thấy cô gái ở trong phòng cùng Liễu Y Nam thì sửng sốt một chút, cô ấy không biết trả lời thế nào: “A… ồ… được.”
Lại là một trận trầm mặc, Lộ Thịnh kéo vali của mình nói với Liễu Y Nam: “Phòng anh ở trên lầu, em có muốn cùng đi không?”
Liễu Y Nam bĩu môi: “Anh tự đi đi, tôi mệt rồi, không muốn nhúc nhích.”
Lộ Thịnh cũng không cưỡng cầu, kéo vali hành lý của mình ra cửa.
Buổi tối Lộ Thịnh gọi cô cùng đi ăn cơm, Liễu Y Nam hỏi Khương Lai có muốn cùng đi hay không, Khương Lai rất biết điều mà từ chối, cũng ngầm hỏi cô: “Vậy hôm nay cô có về không?”
“Đương nhiêu là về.” Liễu Y Nam trả lời chắc như đinh đóng cột.
Có điều cảm nhận của Liễu Y Nam là của Liễu Y Nam, Lộ Thịnh hiển nhiên không cảm thấy cô muốn về.
“Tôi ở lầu ba.” Liễu Y Nam nhẹ nhàng nói một câu.
“Anh ở lầu sáu.”
“Cho nên? Liên quan gì đến tôi?”
“Có có mang thẻ phòng chưa?”
Ý thức an toàn của khách sạn nhỏ này thế là rất đúng chỗ, thang máy chỉ có thể dùng thẻ phòng mới có thể đến đúng tầng lầu, mà Liễu Y Nam, không mang thẻ phòng.
“Tôi có thể bảo Khương Lai tới đón tôi.” Liễu Y Nam nhỏ giọng thầm thì một câu.
Lộ Thịnh đưa cô đi vào phòng, không có tình tiết nhào lên như Liễu Y Nam dự đoán, cô thế mà cảm thấy có hơi thất vọng.
Ngồi một hồi, Liễu Y Nam cũng cảm thấy nhàm chán, nếu anh không nói gì, cũng không muốn làm gì, vậy thì cô về dưới lầu là được rồi.
“Tôi đi đây.” Liễu Y Nam đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Ở lại đi.” Lộ Thịnh nói với cô.
“Tôi ở dưới lầu.” Liễu Y Nam đi tới cửa chuẩn bị mở cửa.
“Ssss…” Lộ Thịnh che lấy dạ dày của mình, cau mày.
Liễu Y Nam lập tức đi đến bên cạnh anh: “Có phải vừa rồi ăn cay quá không? Ôi chao em đã nói với anh rồi ở đây không thích hợp với anh. Bảo anh…”
Liễu Y Nàm còn chưa nói xong liền bị anh đẩy ngã lên giường, anh dùng sức cạy mở miệng cô, hôn lên.
Cô biết ngay, anh vốn dĩ không phải người thành thật như thế.
Trong nụ hôn của anh mang theo sắc thái tình dục nồng đậm, lại giống như có thuốc mê, hôn đến mức cô mê man, đầu lưỡi bị anh dẫn ra, bị cắn giống như trừng phạt. Lúc môi anh rời đi, Liễu Y Nam lưu luyến không rời mà hơi ngẩng đầu, bờ môi khẽ nhếch, muốn nhiều hơn.
Bộ ngực hơi chập trùng, một chút quật cười cuối cùng khiến Liễu Y Nam dùng sức đẩy anh ra: “Thế nào? Vẫn muốn cưỡng hiếp tôi?”
“Đúng, làm xong rồi em báo cảnh sát.” Lộ Thịnh cười cười: “Nếu như em nỡ.”
“Em có gì mà không nỡ.”
Lộ Thịnh bắt đầu hôn xương quai xanh của cô, tay không an phận mà hướng về phía dưới quần áo dò xét.
Liễu Y Nam giữ chặt tay anh: “Bà dì em tới rồi.”
Lộ Thịnh không hề bị lay động: “Kỳ kinh nguyệt của em anh không biết?”
“Bị anh chọc giận, nội tiết tố mất cân đối không được sao?” Liễu Y Nam đẩy anh sang một bên, từ trên giường ngồi dậy.
Còn chưa ngồi thẳng được một phút lại bị anh kéo xuống, ôm vào trong ngực, Liễu Y Nam giãy hai cái, cam chịu mà nằm trong ngực anh không động lung tung nữa.
“Y Y, để anh ôm một lúc.” Lộ Thịnh ôm chặt cô.
Dần dần bàn tay anh lại bắt đầu không an phận mà sờ xuống dưới người cô: “Gạt anh?”
“Ừm.” Liễu Y Nam thoải mái thừa nhận: “Vừa rồi anh đau dạ dày cũng là gạt em.”
“Lòng trả thù mạnh như vậy?” Lộ Thịnh sờ mặt cô.
Liễu Y Nam đẩy tay anh ra: “Mạnh chứ, cho nên anh bắt nạt em chỗ nào em sẽ từng chút một trả lại cho anh, hành hạ chết anh.”
“Được, em hành hạ anh cả một đời.” Lộ Thịnh hôn lên đầu cô.
“Em không cảm động chút nào.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Liễu Y Nam vẫn chôn đầu vào trong cổ anh.
Lộ Thịnh đưa tay tiến vào trong quần áo cô, từng chút một sờ lấy lưng cô, một tay cởi nút cài áo lót của cô.
“Thuần thục như vậy?” Liễu Y Nam híp mắt nhìn anh.
“Thuần thục thì cũng là luyện trên người em.”
Lộ Thịnh xoay người đặt cô dưới thân, đẩy áo len bó sát trên người cô lên, thuận tay nắm chặt hai khối đầy đặn của cô.
Liễu Y Nam thật sự rất muốn quất mình mấy cái, rõ ràng là muốn giả vờ, nhưng cô lại không thể không thừa nhận rằng cô rất muốn anh, quả nhiên có nhiều thứ không phải có thể khống chế được.
Ví dụ như nhớ nhung, ví dụ như yêu.
Yêu này. Là nói ra, hay là làm ra.
Bọn họ trước tiên lựa chọn vế sau.
Lộ Thịnh xoa nắn vú mềm của cô, một tay vuốt ve hạt sữa, mà bên kia anh dùng môi lưỡi liếm láp. Anh chẹp chẹp mà dùng sức mút vào, thỉnh thoảng dùng răng khẽ cắn, Liễu Y Nam bị kích thích khó chịu một trận.
“Ướt rồi sao?” Lộ Thịnh hỏi cô.
Liễu Y Nam gật đầu biên độ nhỏ, chứng cứ động tình không cần che giấu, anh chỉ cần kiểm tra là có thể biết được.
Quần dài bị anh cởi ra, giữa quần lót có vết tích bị thấm ướt, cách quần lót, Lộ Thịnh dùng ngón tay chậm rãi di di phía trên, Liễu Y Nam run lên mấy cái, không tự chủ được mà muốn kẹp chặt hai chân.
Lộ Thịnh dùng tay chống đầu gối cô tách hai chân cô sang hai bên. Anh đến gần, chậm rãi hôn bắp đùi cô, từ bên cạnh từng chút một hôn về phía chính giữa.
Liễu Y Nam cắn ngón tay, cảm giác tê ngứa xông lên đầu.
Cách quần lót, Lộ Thịnh liếm láp âm môi của cô, vết nước đọng trên quần lót càng ngày càng sậm màu, có hoa dịch của cô, có nước miếng của anh.
Lộ Thịnh kéo miếng vải nhỏ đó ra đẩy ra một bên, một lần nữa đến gần, hơi thở ấm áp phun trên âm hộ của cô, không thể ức chế được, cô lại chảy ra không ít nước.
Tay và miệng anh đồng thời hoạt động khiến cô phát điên, ngón tay trong huyệt nhỏ càng không ngừng đào móc, bên trong hành lang phảng phất như mê cung, ngón tay của anh không ngừng chui vào trong, giống như không có điểm cuối.
Đầu lưỡi của Lộ Thịnh không ngừng liếm láp âm vật nhô ra của cô, một viên nho nhỏ ở trong miệng anh càng ngày càng cứng, nước trên tay càng ngày càng nhiều, quần lót cũng hoàn toàn ẩm ướt.
“Ưm…” Liễu Y Nam bị anh cắm vào có chút thần trí không rõ, hoa dịch trong tuyệt huyệt sau khi bị đánh thành bọt trắng thì liên tục chảy ra ngoài không ngừng.
Cô phảng phất như được ném lên đến tận không trung, huyệt thịt co lại rất nhanh, Lộ Thịnh biết cô sắp tới rồi, anh tăng nhanh tốc độ trên tay, đầu lưỡi dùng sức đè lấy âm vật.
Cao trào đúng hạn mà tới, Liễu Y