Sáng ngày hôm sau lúc Liễu Y Nam tỉnh lại, cô còn đang xem cánh tay của Lộ Thịnh như gối ôm, đã rất nhiều ngày rồi, sau khi thức dậy bên cạnh không có anh.
Nhân lúc Lộ Thịnh còn đang ngủ, Liễu Y Nam rời khỏi phòng anh, gọi điện thoại cho Khương Lai bảo cô ấy đến đại sảnh đón cô.
“Ôi chao, đây thật sự là khiến cho người ta hâm mộ đấy. Mấy ngày trước ai còn nói là hâm mộ tôi tình yêu ngọt ngào.” Khương Lai dựa vào cửa nhà vệ sinh, nhìn Liễu Y Nam rửa mặt.
“Khương cá chép, đừng cố hâm mộ tôi, cô còn nhớ hôm nay cô phải đi mở họp sớm không?”
“A!” Khương Lai nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Tôi đi trước, cô nhớ mang thẻ phòng đó, tan làm chúng ta cùng nhau về… a, không đúng, cô có chồng không cần tôi nữa.”
Khương Lai vừa đi không bao lâu, Lộ Thịnh liền gửi Wechat cho cô.
Lou979: Cùng nhau ăn sáng?
Liễu Liễu ngủ đến khi tự nhiên tỉnh: Không muốn ăn.
Lou979: Anh ở dưới lầu chờ em.
Liễu Liễu ngủ đến khi tự nhiên tỉnh: …
Liễu Y Nam không biết là ai cho anh mặt mũi như thế, cảm thấy cô nhất định sẽ đi?
A, có thể là cô cho.
“Mấy giờ em đến trường học?” Lộ Thịnh hỏi cô.
“8 giờ 45.”
Lộ Thịnh kéo tay cô: “Muốn ăn cái gì? Anh thấy bên kia hình như có mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng.”
“Em muốn ăn bánh bao súp bánh bao hấp, bánh ngọt bánh quẩy, cơm nắm lòng đỏ trứng muối, bánh nếp hoa quế, trân châu rượu nếp, mì trộn dầu hành, bánh trứng gà… anh mua cho em sao?” Liễu Y Nam vẫn không cho anh sắc mặt tốt như cũ.
Lộ Thịnh cúi đầu bật cười: “Đừng ầm ĩ với anh nữa, trong thời gian ngắn lấy đâu ra mấy thứ này, chờ trở về rồi, mỗi ngày anh dẫn em đi ăn?”
Liễu Y Nam bĩu môi, chỉ cửa hàng mì hoành thánh: “Vậy thì ăn cái đó đi.”
“Khi nào thì anh về?” Liễu Y Nam vừa thổi mì hoành thánh vừa hỏi anh.
“Mấy ngày nữa.” Lộ Thịnh nhìn cô một cái.
“Ở lại lâu như vậy làm gì.” Liễu Y Nam nhỏ giọng thầm thì.
Đương nhiên cô biết anh ở đây lâu như vậy là vì ai.
“Bởi vì đúng lúc có hạng mục liên quan đến lịch sự văn hóa ở đây.”
Được, Liễu Y Nam cảm thấy tự mình cho là đúng đến mức quá độ.
“Ồ.” Liễu Y Nam bĩu môi.
“Đương nhiên chủ yếu vẫn là vì em.”
“Lúc này bổ sung thì đã trễ rồi, anh hiểu không.” Liễu Y Nam trừng anh.
** ** ** **
Lúc tan làm, Liễu Y Nam ở cổng trường chờ Khương Lai, từ huyện nhà nước về khách sạn tất nhiên sẽ đi ngang qua trường học mà cô làm việc.
“Thế nào, chồng cô đâu? Không tới đón cô?” Khương Lai hỏi cô.
“Tới đón tôi làm gì? Tôi cũng không phải thiếu tay thiếu chân.”
“Hứ, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo!” Khương Lai cười chen lời cô.
“Anh ấy đến đây là có nhiệm vụ, cô cho rằng đều là vì tôi sao.”
“Chậc chậc chậc, tôi phát hiện ra cô gái nhỏ cô đây rất biết ghen tuông, ngay cả công việc của chồng cũng ghen.”
“Nào có!” Liễu Y Nam cực lực phủ nhận.
“Tôi thấy, cô mới là tình yêu ngọt ngào khiến cho người ta hâm mộ.” Khương Lai nhướng nhướng mày với cô.
Đương nhiên, chưa được mấy ngày, tình yêu ngọt ngào của Khương Lai cũng tới rồi.
Lần đầu tiên khi Liễu Y Nam nhìn thấy chồng của Khương Lai trong lòng còn âm thầm so sánh một chút. Ngày đó ở sân bay cô không thấy rõ, chỉ cảm thấy rất cao, gặp mặt rồi Liễu Y Nam xác định, Khương Lai cũng là người nhan cẩu.
Nhưng kính lọc tình yêu của Liễu Y Nam còn dày hơn cả tường thành, trong lòng cô luôn có sự tồn tại tốt nhất không thể so bì.
Lúc Khương Lai nhìn thấy Lộ Thịnh sau lưng Liễu Y Nam, cô ấy vẫn có một chút kinh ngạc, trước đó Liễu Y Nam nói với cô ấy là một mình tới ăn cơm.
Lộ Thịnh và Cố Dật lên tiếng chào hỏi.
Khương Lai đưa menu cho Liễu Y Nam: “Chúng tôi đã gọi vài món, ai người xem có muốn gọi thêm cái gì không.”
Liễu Y Nam gọi món tôm còn có một món đậu hũ ngàn trang, ngoại trừ nguyên nhân muốn ăn ra, bên cạnh tên hai món ăn này còn vẽ vô cùng nhiều ớt.
Lúc mang thức ăn lên, Liễu Y Nam cố ý dặn dò để hai món ăn cay nồng ở trước mặt Lộ Thịnh, nhưng Liễu Y Nam thề, cô thật sự không nghĩ tới món tôm này sẽ cay như vậy, mùi hương phát tán ra, toàn bộ trong không khí đều tràn ngập mùi cay độc, Liễu Y Nam sặc đến ho khan.
Lộ Thịnh nhíu mày, rót ly nước cho cô, lại rót một ly cho mình.
Liễu Y Nam bị mùi cay độc nồng đậm khuyên lui, trông thấy Khương Lai nếm thử một tiếng, cay đến không nói nên lời, trực tiếp uống một ly nước lớn.
Lộ Thịnh giúp cô lột bỏ từng con tôm, nhúng qua nước trắng một lần, để ở trong chén, anh đẩy tới trước mặt cô.
Không biết là bị mùi cay độc làm cay mắt hay là xảy ra chuyện gì, Liễu Y Nam cảm thấy hốc mắt mình có chút ướt át.
Ngoài mặt không có một chút phản ứng nào với chén tôm kia, nhưng trong âm thầm, Liễu Y Nam từng chút một đưa chén nhỏ tới trước mặt mình, đũa không để lại dấu vết mà từng đũa từng đũa gắp tôm lên, cuối cùng ăn sạch sẽ chén tôm.
Buổi tối bốn người cùng đi bộ về khách sạn để tiêu cơm một chút, Khương Lai và Cố Dật đi ở đằng trước, Liễu Y Nam và Lộ Thịnh đi phía sau.
Liễu Y Nam nhìn bóng lưng hai người bọn họ, thật sự rất ăn khớp với nhau, nhìn bọn họ tay cầm tay, Liễu Y Nam đột nhiên cảm thấy tay mình đút trong túi thật sự là cô đơn lại trơ trọi.
“Lạnh quá.” Tay Liễu Y Nam nắm chặt lại rồi lại buông ra, làm bộ lơ đãng mà nắm lấy tay Lộ Thịnh.
Lộ Thịnh cúi đầu cười cười, tay của anh cũng có chút lạnh, muốn chờ cho nó hơi ấm lên một chút lại kéo tay cô, lại không nghĩ tới cô không kịp đợi nữa.
Liễu Y Nam liếc mắt nhìn anh, qua hai giây chính mình cũng không nhịn được mà bật cười.
Chồng của Khương Lai - Cố Dật ở lại Lộ Châu không được mấy ngày liền đi, ngày đó anh ta đi, Khương Lai nghỉ nửa ngày đi tiễn anh ta, lúc trở về rõ ràng có chút không vui.
“Đi rồi?” Liễu Y Nam nhìn cô ấy một cái: “Không cần đâu? Không nỡ như thế? Còn khoảng mười ngày nữa không phải là về rồi sao ~”
“Cô có biết cô bây giờ chính là đứng nói chuyện không đau eo không? Chồng cô