Đệ Nhất Kiếm Thần

Phân hồn!


trước sau

Khi Diệp Huyên cầm cái đầu máu chảy đầm đìa xông lên, Đế Khuyển cũng vội đuổi theo.

Xa xa, trong lúc chạy, vô số kiếm ý không ngừng phát ra từ trong người Diệp Huyên.

Kiếm ý màu đen!

Kiếm ý đen nhánh!

Vào khoảnh khắc kiếm ý này xuất hiện, một hơi thở tà ác ngút trời lập tức bao phủ xung quanh, hơi thở tà ác này lại còn ẩn chứa một sự u ám.

Kiếm ý Á Niệm!

Nhất niệm ác, thế sự xoay vần!

Chỗ Diệp Huyên đi qua, vô số ngôi mộ vỡ tan, hắn nhanh chóng đi tới giữa sườn núi, đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trên đỉnh núi: “Làm càn!”

Sau giọng nói này, một bàn tay khổng lộ màu đen đánh xuống từ trên đỉnh núi.

Diệp Huyên vẫn không dừng lại, hắn ném cái đầu trong tay ra ngoài, cùng lúc đó, hắn tung người nhảy một cái, chém xuống một kiếm trên bầu trời.

Xoẹt!

Nơi kiếm chém qua, không gian rạn nứt!

Chém xuống một kiếm…

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên khắp chân trời!

Bàn tay khổng lồ kia ầm ầm vỡ vụn, nhưng Diệp Huyên cũng bị chấn động rơi xuống đất, nơi hắn rơi xuống, mặt đất lập tức sụp xuống!

Đúng lúc này, một bóng người bay xuống từ trên đỉnh núi, lúc trước còn đang ở trên đỉnh núi, mà lúc sau đã ở ngay trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên đang muốn ra tay, nhưng tốc độ của Đế Khuyển đã nhanh hơn hắn!

Đế Khuyển xông thẳng về phía bóng người kia.

Ầm!

Cú va chạm làm không gian xung quanh nứt vỡ, một bóng người liên tục lùi khoảng hơn hai trăm trượng mới dừng lại.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen, giữa lông mày gã ta có một dấu đỏ như máu!

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Đế Khuyển trước mặt Diệp Huyên: “Hay cho một tên hung thú! Ngươi…”

Đúng lúc này, Diệp Huyên ở phía sau Đế Khuyển đột nhiên biến mất, người đàn ông trung niên híp mắt lại, gã ta duỗi tay sang bên phải, nhẹ nhàng nắm lại, một cây roi màu đen lặng lẽ xuất hiện, một giây sau, bóng roi lập tức bao phủ trước mặt gã ta.

Ầm!

Sau một âm thanh nặng nề, một bóng người liên tục lùi lại.

Chính là Diệp Huyên!

Cách đó trăm trượng, Diệp Huyên giẫm chân phải một cái, lập tức dừng lại, mà tay phải của hắn vẫn đang run rẩy!

Người đàn ông trung niên ở phía xa nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, ngươi thật sự cho rằng ai cũng sợ ngươi sao? Quỷ Môn ta…”

Mà nói đến đây, người đàn ông trung niên lập tức nheo mắt lại, vì Diệp Huyên ở phía xa lại biến mất một lần nữa!

Nhìn thấy Diệp Huyên lại ra tay, sắc mặt gã ta lập tức trở nên dữ tợn, gã ta đang muốn ra tay, thì một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, còn nhanh hơn cả Diệp Huyên!

Đế Khuyển ra tay rồi!

Đế Khuyển tông vào người gã ta, cú va chạm khiến không gian nó đi qua bị lõm vào, cực kỳ đáng sợ.

Cảm nhận được sức mạnh của Đế Khuyển, người đàn ông trung nên hoảng sợ, không dám khinh thường, hai tay gã tay kết ấn:

“Hồn ấn!”

Dứt lời, hai tay gã ta kéo nhẹ một cái.

Vô số hồn lực lập tức ngưng tụ thành một tấm chắn lớn chặn trước mặt gã ta, mà lúc này, Đế Khuyển đột nhiên dừng lại. Người đàn ông trung niên ngây người, lúc này, một thanh kiếm đột nhiên đâm vào tấm chắn trước mặt gã ta.

Trong ánh mắt hoảng sợ của người đàn ông trung niên, hồn ấn kia lập tức bị kiếm trong tay Diệp Huyên hấp thu sạch sẽ, Diệp Huyên thừa thế đâm nhanh về phía trước, người đàn ông hoảng hốt, chắp hai tay lại!

Hai tay gã ta giữ lấy kiếm của Diệp Huyên!

Nhưng khi gã ta giữ lấy kiếm của Diệp Huyên, thân thể của gã ta chợt sững lại tại chỗ như bị điểm huyệt!

Vì thân thể và linh hồn của gã ta đã bị chiêu kiếm này của Diệp Huyên tách ra, cùng lúc đó, thanh kiếm của Diệp Huyên bắt đầu không ngừng hấp thu linh hồn của gã ta.

Người đàn ông trung niên biến thành linh hồn sợ hãi nhìn Diệp Huyên: “Không, không, không…”

“Dừng tay!”

Lúc này, lại một giọng núi vang lên trên đỉnh núi, sau đó, một tàn ảnh bay nhanh đến từ trên đó.

Đế Khuyển phía sau Diệp Huyên tung người nhảy lên…

Ầm!

Một âm thanh như sấm sét vang lên trong không trung, Đế Khuyển lùi về vị trí ban đầu, mà chân của nó đang hơi run rẩy.

Một ông lão đứng trước mặt Đế Khuyển, ông lão dáng người thẳng tắp, mặc trường sam mỏng, râu mép dài đến tận ngực!

Ông lão lạnh lùng nhìn Đế Khuyển: “Ngươi là Yêu tộc?”

Đế Khuyển không trả lời, trong mắt nó có thêm chút nghiêm nghị.

Ông lão đang muốn nói chuyện, lúc này, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, lúc này, Diệp Huyên vừa khéo cất kiếm đi, mà người đàn ông trung niên lúc trước đã hoàn toàn bị hấp thu!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ông lão lập tức trở nên lạnh lẽo: “Hay, hay lắm Diệp Huyên, liên tục giết chết hai cao thủ Thánh Cảnh của Quỷ Môn Ta, ngươi hay lắm!”

Diệp Huyên không để ý tới ông lão, sau khi thu hồi kiếm Trấn Hồn, hắn cảm thấy cả người đều không thoải mái, không phải suy yếu, mà là cảm giác khó chịu không thể nói thành lời, như bị cái gì đó hút khô vậy.

Lúc này, Tiểu Hồn lên tiếng: “Tiểu chủ, người sử dụng kiếm hai lần, bây giờ linh hồn của người đang rất suy yếu, nhớ là khổng thể sử dụng lần nữa, nếu không linh hồn sẽ bị tổn hao nghiêm trọng, thậm chí có thể dẫn tới thiếu hụt hồn phách, đây hậu quả không thể cứu vãn!”

Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi”.

Tiểu Hồn nói: “Ta phải tiêu hóa hai linh hồn khi nãy, Tiểu chủ bảo trọng”.

Nói xong, Tiểu Hồn không nói thêm gì nữa.

Diệp Huyên hít sâu một hơi, sau đó đi về phía ông lão ở cách đó không xa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện