Đệ Nhất Kiếm Thần

Không ngờ thể chất của ngươi cũng không tệ


trước sau

Nhìn thấy Diệp Huyên đi tới, ông lão híp mắt lại, Đế Khuyển bên cạnh Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ngươi đánh không lại ông ta!”

Diệp Huyên dừng bước: “Vậy ngươi lên đi!”

Đế Khuyển nói với giọng điệu nặng nề: “Người nọ không giống Thánh Cảnh bình thường, trong thời gian ngắn, ta không thể nào giết chết ông ta”.

Diệp Huyên nói: “Vậy thì ngăn cản giúp ta một lát”.

Nói xong, Diệp Huyên xoay người đi lên núi.

Ông lão đang muốn ra tay, Đế Khuyển đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, ông lão nhìn Đế Khuyển: “Các hạ, lão phu cũng coi như bạn bè với mấy vị Yêu vương của Yêu tộc, không biết các hạ…”

Đế Khuyển lắc đầu: “Đừng so sánh ta với đám vô dụng kia!”

Nói xong, nó giơ chân lên chỉ vào ông lão: “Nếu ta ở thời kỳ đỉnh cao, xử lý rác rưởi như ngươi chỉ cần một chân thôi”.

Vẻ mặt ông lão không chút cảm xúc: “Nói thế nghĩa là trước đây các hạ rất lợi hại, nhưng không phải bây giờ, đúng không?”

Nghe vậy, Đế Khuyển giận tím mặt: “Bây giờ cũng có thể đập chết ngươi!”

Dứt lời, nó đột nhiên biến mất, ông lão cười châm chọc, đánh một quyền về phía trước, nhằm thẳng vào đầu Đế Khuyển.

Ầm!

Cánh tay phải của ông lão run lên dữ dội, sau đó liên tục lùi về sau, Đế Khuyển cũng lùi xa mười mấy trượng.

Mà một giây sau, Đế Khuyển lại xông về phía ông lão một lần nữa, lúc này, nó thật sự nổi giận rồi.

Nhìn thấy Đế Khuyển xông tới, vẻ mặt của ông lão cũng trở nên nặng nề, đối mặt với hung thú như Đế Khuyển, ông ta cũng không dám khinh thường, vì thế, ông ta quyết định không quan tâm đến Diệp Huyên đã đi lên núi nữa, tập trung đối phó với Đế Khuyển.

Dưới chân núi nhanh chóng vang lên tiếng đánh nhau!

Còn Diệp Huyên thì đã đi tới trên núi, trên núi, Diệp Huyên nhìn thấy những cung điện âm u, xung quanh những cung điện này tràn ngập sương mù màu đen.

Diệp Huyên đi về phía tòa cung điện trước mặt, lúc này, mấy bóng đen xuất hiện trước mặt hắn, những bóng đen này giống như những cái bóng, không nhìn rõ bản thể, chẳng những thế, bên trên đó còn phát ra lực lượng linh hồn mạnh mẽ.

Mấy bóng đen này đều có cảnh giới Vô Thượng!

Vẻ mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc, tiếp tục đi về phía trước, lúc này, mấy hư ảnh đột nhiên biến mất, một giây sau, không gian xung quanh Diệp Huyên bị những tia sáng đen bao trùm.

Lúc này, Diệp Huyên mở tay phải ra, kiếm Tiên Linh đã xuất hiện trong tay phải của hắn, sau đó, hắn đâm kiếm về phía trước.

Nhất Kiếm Định Hồn!

Chiêu kiếm nay đâm ra, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, sau đó, một bóng người liên tục lùi về sau, sau khi lùi mười mấy trượng thì ngã xuống, không còn động đậy nữa!

Linh hồn đã biến mất.

Nhất Kiếm Định Hồn, chuyên tấn công linh hồn và tu sĩ tu luyện linh hồn!

Trước đây hắn rất ít khi sử dụng kiếm kỹ này, vì rất ít ai tu luyện linh hồn, nhưng lúc này, ai ở

Quỷ Môn cũng đều tu luyện linh hồn cả…

Sau khi giết chết đối phương bằng một chiêu kiếm, Diệp Huyên xoay người chém nghiêng một cái.

Xoẹt!

Hồn lực mạnh mẽ trước mặt hắn lập tức biến mất, cùng lúc đó, một bóng người bay ra ngoài, trên không trung, bóng người kia lập tức tách khỏi linh hồn…

Chẳng mấy chốc, mấy hư ảnh xung quanh Diệp Huyên đều nằm xuống đất, mà linh hồn của bọn họ đều đã bị kiếm Trấn Hồn hấp thu.

Lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên nói: “Kiếm kỹ của Tiểu chủ thật tuyệt vời, nếu thêm ta vào, nói không chừng sẽ có hiệu quả bất ngờ!”

Diệp Huyên gật đầu: “Hôm nào thử xem!”

Tiểu Hồn nói: “Được, Tiểu chủ, ta cảm nhận được một hơi thở thần bí, Tiểu chủ cần phải cẩn thận”.

Diệp Huyên đáp: “Được”.

Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía xa, hắn nhanh chóng đi tới trước tòa cung điện màu đen kia, bên trên cung điện dán một tấm bùa màu đỏ như máu dài cỡ cánh tay.

Sau một hồi im lặng, Diệp Huyên đột nhiên chém xuống một kiếm.

Ầm!

Cửa lớn của cung điện lập tức vỡ tan, cùng lúc đó, vô số kiếm khí bắn ra xung quanh, chẳng mấy chốc, cả cung điện bắt đầu nứt ra, khắp nơi lộn xộn. Diệp Huyên cầm kiếm xông về phía trước, trên đường đi, vô số kiếm khí bay ra từ trong người Diệp Huyên…

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Tiếng kiếm không ngừng vang vọng xung quanh, Diệp Huyên nhanh chóng đi tới trước một cánh cửa màu đen, cửa rộng khoảng mười trượng, bên trong là một màu đen kịt, cực kỳ u ám.

Quỷ Môn!

Diệp Huyên biết rõ, bên trong cánh cửa này mới là sào huyệt thật sự của Quỷ Môn.

Diệp Huyên không chút do dự cầm kiếm xông vào trong cánh cửa, khoảng hai giây sau, bên trong đột nhiên vang lên tiếng kiếm reo, sau đó, một bóng người bay ra từ bên trong.

Bóng người này chính là Diệp Huyên!

Diệp Huyên lùi khoảng trăm trượng mới dừng lại, trên mặt đất trước mặt hắn là một cái khe sâu bị hắn tạo ra bằng chân.

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa kia, bên trong truyền ra một giọng nói: “Ngươi cho rằng Quỷ Môn ta là nơi nào mà muốn vào thì vào?”

Dứt lời, một người đàn ông trung niên đi ra từ bên trong.

Người đàn ông trung niên mặc trường bào màu vàng, tay phải cầm một cây bút to bằng cánh tay, hai bên trái phải của ông ta có hai đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm Diệp Huyên.

Người đàn ông trung niên quan sát Diệp Huyên một hồi, cong môi: “Không ngờ thể chất của ngươi cũng không tệ, nếu luyện thành quỷ thể…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện