Đệ Nhất Kiếm Thần

Bách Lý Tiên


trước sau

Nương theo sự rung động kịch liệt của tháp Giới Ngục, chẳng mấy chốc sau, một cánh cửa đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Tiểu Linh Nhi.

Quỷ Môn!

Sau khi Quỷ Môn xuất hiện, nó lập tức trốn vào trong một góc, run lẩy bẩy!

Mà Diệp Huyên phát hiện, trên người nó đã trải rộng khắp các vết nứt.

Bị đánh!

Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, không nghi ngờ gì nữa, tầng năm tỉnh rồi!

Một bên, Tiểu Linh Nhi ngẩng đầu lên nhìn một chút, sau đó cô bé theo bản năng nhích lại gần Diệp Huyên, tay nhỏ kéo chặt lấy ống tay áo của Diệp Huyên.

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lại: "Tiền bối?"

Không trả lời.

Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiền bối, nói chuyện chút nhé?"

Vẫn không đáp lại.

Diệp Huyên thấp giọng thở dài, không cần phải nói, lại là một kẻ không dễ nói chuyện rồi.

Nhưng cũng may, đối phương bây giờ vẫn chưa đi ra, hiển nhiên, một là phong ấn này vẫn chưa vỡ vụn hoàn toàn, hai là thực lực của đối phương vẫn chưa khôi phục lại.

Tất nhiên, cho dù là trường hợp nào, hắn cũng phải mau chóng nâng cao thực lực.

Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Linh Nhi, cười nói: "Đừng sợ".

Tiểu Linh Nhi dúi đầu vào cánh tay Diệp Huyên: "Sợ! Sợ lắm!"

Diệp Huyên cười nói: "Có ta ở đây!"

Tiểu Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: "Nhưng ngươi không đánh lại người ta mà!"

Diệp Huyên đen mặt đi: "..."

Sau khi an ủi Tiểu Linh Nhi một lát, Diệp Huyên đi đến trước mặt Quỷ Môn, giờ khắc này, Quỷ Môn kia vẫn đang run lẩy bẩy, nhìn là biết lúc trước nó đã bị ngược đãi không nhẹ.

Diệp Huyên lắc đầu thở dài, thế này là biết tầng năm cũng không phải hạng hiền lành gì!

Bên ngoài có nhiều kẻ địch như vậy, bên trong lại thêm một tên kinh khủng nữa, tháng ngày sắp tới khó khăn rồi đây!

Diệp Huyên nói: "Tiểu Hồn, ngươi có thể chữa trị cho nó không?"

Tiểu Hồn đáp: "Nó cần hồn lực, ta có thể chữa thương giúp nó".

Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Vậy thì làm phiền ngươi!"

Nói xong, hắn rời khỏi tháp Giới Ngục.

Tên tầng năm kia hắn tạm thời không muốn để ý nữa!

Bởi vì hắn không thể quản được, cũng không ngăn đối phương được.

Cứ thuận theo tự nhiên đi!

Diệp Huyên ra khỏi hang động nhìn quanh bốn phía, tay phải hắn nhẹ nhàng giơ lên, chẳng mấy chốc, một thanh kiếm khí lặng yên ngưng tụ trong tay hắn.

Lúc trước khi còn là Khí Biến Cảnh, hắn cũng có thể ngưng tụ kiếm khí, nhưng độ ngưng tụ chênh lệch rất nhiều so với hiện tại! Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được việc ngưng tụ kiếm khí này vẫn còn không gian rất lớn để phát triển thêm!

Cực hạn!

Giờ phút này hắn bỗng nhiên hiểu rõ một đạo lý, đó là cho dù chỉ là một chuyện nhỏ, chỉ cần làm được đến cực hạn, thì nó đã không còn là chuyện tầm thường nữa.

Diệp Huyên hơi điểm nhẹ tay, thanh kiếm khí đột nhiên bay ra, trong chốc lát, một chiếc lá ngoài xa trăm trượng yên lặng rơi xuống.

Diệp Huyên im lặng một lúc, hắn nhẹ nhấc chân lên, lập tức, mười thanh kiếm khí xuất hiện ở xung quanh hắn, lại một lát sau, mười thanh kiếm khí đột nhiên biến mất, ngoài trăm trượng xa xa, có mười mảnh lá cây im hơi lặng tiếng rơi xuống.

Diệp Huyên lại vung

tay phải lên, chẳng mấy chốc, hai mươi thanh kiếm khí xuất hiện quanh thân hắn...

Cứ thế, Diệp Huyên cứ lần lượt tăng số lượng kiếm khí lên, khoảng chừng sau nửa canh giờ, hắn đã nâng số lượng lên đến năm mươi!

Nhưng giờ khắc này, hắn đã cảm thấy vất vả hơn, vả lại, tốc độ và uy lực của kiếm khí đã có phần giảm xuống!

Có thể nói, nếu tăng thêm số lượng kiếm khí lên nữa thì uy lực chân chính của khí này sẽ giảm đi rất nhiều!

Diệp Huyên không chọn cách tăng số lượng kiếm lên, mà là không ngừng vận dụng năm mươi thanh kiếm này, hi vọng có thể vận dụng chúng được đến mức cực hạn!

Tu luyện!

Khoảng thời gian này, Diệp Huyên bắt đầu điên cuồng tu luyện ở dãy núi.

Sau ba ngày.

Diệp Huyên đang tu luyện bỗng nhận được Đế Khuyển truyền âm đến, chẳng mấy chốc, hắn rời khỏi dãy núi. Một canh giờ sau, Diệp Huyên đến một quán trà ở Vị Ương Thành.

Trước quán trà có một ông lão.

Khi nhìn thấy ông lão này, sắc mặt hắn lập tức nhiêm lại!

Hắn không cảm nhận được hơi thở của ông lão này!

Ông lão đi tới trước mặt Diệp Huyên: "Diệp công tử, Các chủ ở tầng ba, mời đi theo ta".

Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó đi lên tầng ba cùng ông lão, trong tầng ba, hắn thấy Độc Cô Huyên và Đế Khuyển cùng một cô gái mặc váy lá sen.

Độc Cô Huyên đi tới trước mặt Diệp Huyên, run giọng nói: "Liên Nhi..."

Diệp Huyên đáp: "Không có chuyện gì ạ".

Nghe vậy, tảng đá trong lòng Độc Cô Huyên rốt cuộc cũng rơi xuống.

Diệp Huyên quay đầu nhìn cô gái cách đó không xa, cô gái khẽ mỉm cười: "Mời Diệp công tử ngồi".

Diệp Huyên đi đến trước mặt cô gái nọ rồi ngồi xuống, cô gái cười nói: "Tự giới thiệu một chút, Bách Lý Tiên, hiện là Các chủ Bách Hiểu Các".

Diệp Huyên nói: "Khoảng thời gian qua đa tạ quý các".

Bách Lý Tiên cười nói: "Việc nhỏ thôi! Diệp công tử là người sảng khoái, ta cũng không quanh co lòng vòng nữa. Hôm nay mời Diệp công tử đến là muốn Diệp công tử đưa mẫu thân đi. Bởi vì chuyện mẫu thân công tử ở Bách Hiểu Các đã bị truyền ra rồi, rất nhiều người có ý đồ với bà ấy, vì an toàn của bà, tốt nhất Diệp công tử nên dẫn bà ấy đi đi!"

Nghe thế, Diệp Huyên đã hiểu.

Nói đơn giản là Bách Hiểu Các không muốn vì hắn mà phải đắc tội với vô số thế lực và cường giả.

Chuyện này cũng bình thường, Bách Hiểu Các không quen không biết với hắn, người ta tất nhiên không thể vì hắn mà làm địch với vô số thế lực.

Diệp Huyên gật đầu: "Khoảng thời gian qua đã làm phiền quý các rồi. Diệp Huyên ta sẽ nhớ kỹ ân tình này".

Nói đến đây, hắn đứng dậy: "Tiên các chủ, cáo từ!"

"Đợi đã!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện