Đệ Nhất Kiếm Thần

Đó là huynh đệ của ta!


trước sau

Diệp Huyên và Đế Khuyển nhanh chóng đi vào thương hội Vạn Bảo.

Lúc bọn họ vừa đến cửa thương hội, một ông lão liền đi tới trước mặt họ.

Diệp Huyên nhận ra người này, đó chính là ông lão từng giao thủ với hắn và Đế Khuyển trước kia – Hội trưởng của thương hội Vạn Bảo.

Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Không biết Diệp công tử tới đây là có chuyện gì?”

Sao thương hội Vạn Bảo lại không biết chuyện của Diệp Huyên và Đế Khuyển lúc ở tông môn kia chứ?

Bởi vậy, lúc Diệp Huyên vừa bước vào cửa thương hội Vạn Bảo, ông ta đã đích thân ra mặt.

Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, ta đến chỉ vì muốn mua chút đồ!”

Ông lão nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Cậu chắc chắn không phải muốn trộm đồ chứ?”

Đế Khuyển ở bên cạnh lập tức phụt cười.

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Có lẽ tiền bối đã hiểu nhầm gì về ta rồi. Diệp Huyên tuyệt đối không phải loại người đó”.

Ông lão lạnh nhạt cất tiếng: “Diệp Huyên, thương hội Vạn Bảo của ta không bán đồ cho cậu, cậu đi đi!”

Diệp Huyên cười nói: “Vậy thì ta muốn bán chút đồ!”

Nói xong, hắn liền vung tay phải lên, mười một món bảo vật bậc Thánh liền hiện ra trước mặt ông lão.

Nhìn thấy mười mấy món bảo vật bậc Thánh đó, ông lão bỗng nheo mắt, sau đó nhìn thoáng qua Diệp Huyên, không cần phải nói nhiều, chắc chắn những thứ này đều là do Diệp Huyên giết người rồi cướp về tay.

Sau khi im lặng một thoáng, ông lão mới nói: “Vào trong rồi bàn”.

Nói xong, lão ta liền quay người rời đi.

Diệp Huyên dẫn Đế Khuyển vào theo.

Trong gian phòng.

Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Có tiên khí không?”

Diệp Huyên đáp: “Có chứ!”

Ông lão còn muốn nói gì nữa, nhưng Diệp Huyên lại lắc đầu: “Nhưng ta không muốn bán”.

Nếu nói về tiên khí…

Trang phục Chư Thần và ấn Xã Tắc của hắn, còn cả thanh kiếm Khí m Linh trên người đều là tiên khí cả. Đối với hắn, những thứ này đều vô cùng hữu dụng.

Ông lão trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Nếu sau này cậu không cần tới chúng, rồi muốn bán đi thì có thể đến thương hội của bọn ta”.

Diệp Huyên cười hỏi: “Có ưu đãi gì không?”

Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Huyên, sau đó chỉ tay, một tấm thẻ màu tím liền rơi xuống trước mặt Diệp Huyên: “Đây là thẻ tím, có thể dùng để bán đồ tại thương hội Vạn Bảo, được giảm năm phần trăm phí thủ tục, còn khi mua đồ tại thương hội thì sẽ được hưởng ưu đãi tám mươi phần trăm”.

Diệp Huyên thu tấm thẻ về: “Vậy mười món bảo vật bậc Thánh này có thể bán được bao nhiêu?”

Ông lão trầm giọng: “Nếu cậu không vội, thì chúng ta có thể tổ chức một buổi đấu giá cho cậu. Trong buổi đấu giá thì mười món bảo vật này có thể bán được với cái giá cao hơn. Còn nếu cậu có việc, thương hội Vạn Bảo chúng ta cũng có thể mua lại mấy món bảo vật này của cậu theo giá trị trường”.

Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể đổi mười món bảo vật này thành kiếm cho tôi được không?”

“Kiếm ư?”

Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Cậu muốn đổi tất cả lấy kiếm bậc Thánh ư?”

Diệp Huyên gật đầu.

Ông lão trầm giọng bảo: “Nếu so sánh thì kiếm bậc Thánh có giá trị lớn hơn bảo vật cùng cấp bậc nhiều. Theo ta ước chừng, mười món bảo vật này cùng lắm cũng chỉ có thể đổi được chín thanh kiếm bậc Thánh mà thôi”.

Diệp Huyên gật đầu: “Vậy cũng được!”

Ông lão cũng

khẽ gật đầu: “Vậy cậu chờ chút, để ta sai người đi xử lý!”

Dứt lời, lão ta liền muốn rời đi.

Thế nhưng Diệp Huyên lại cất tiếng đúng lúc đó: “Tiền bối, ta có chuyện này…”

Ông lão nhìn về phía Diệp Huyên. Hắn liền hỏi: “Không biết quý thương hội buôn bán trong phạm vi lớn cỡ nào?”

Ông lão thản nhiên đáp: “Khắp tinh vực Vị Ương, cứ nơi nào sầm uất thì đều có trụ sở đại diện của thương hội Vạn Bảo”.

Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta muốn nhờ tiền bối giúp một chuyện nhỏ!”

Ông lão có vẻ đề phòng: “Chuyện gì?”

Diệp Huyên chỉ cười nói: “Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, thật đó”.

Ông lão hờ hững đáp lời: “Cậu nói thử coi!”

Diệp Huyên: “Chắc hẳn tiền bối cũng biết ta đến từ Thanh Thương giới, mà ở bên đó ta có mấy người bạn, giờ ta đang có vài thứ muốn tặng cho bọn họ, nhưng lại không thể rời khỏi đây được. Thế nên mới muốn nhờ tiền bối phái người giúp đỡ”.

Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Chỉ có vậy?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”

Ông lão lại hỏi: “Thật ư?”

Khóe miệng Diệp Huyên giần giật, lão già này có ý gì thế? Không tin mình tới vậy sao?

Thấy vậy, ông lão mới bảo: “Nếu chỉ có thể thì tất nhiên không thành vấn đề”.

Diệp Huyên búng tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt ông lão. Lão ta nhìn lướt qua, bên trong chiếc nhẫn có khoảng năm mươi triệu viên Tử Nguyên Tinh.

Thế là lão ta nhìn về phía Diệp Huyên. Diệp Huyên lại bảo: “Năm mươi triệu viên Tử Nguyên Tinh này, xin tiền bối hãy làm giúp ta một thanh đao bậc Thánh, một cây roi bậc Thánh, rồi mua một quyển thân pháp võ kỹ bậc Thánh cùng một món bảo vật loại roi bậc Thánh. À còn nữa, mua thêm một quyển công pháp và võ kỹ bậc Thánh, số còn lại thì giúp ta đưa cho bọn họ là được”.

Ông lão nhìn chiếc nhẫn chứa đồ trước mặt, im lặng giây lát rồi lại nhìn Diệp Huyên: “Năm mươi triệu viên Tử Nguyên Tinh này cũng không phải con số nhỏ, cậu thực sự muốn đưa cho người khác?”

Diệp Huyên cười nói: “Bọn họ đâu phải người khác, đó là huynh đệ, là bạn thân của ta mà”.

Ông lão trầm giọng: “Chẳng lẽ cậu không biết ‘một bát gạo dưỡng ân, một đấu gạo nuôi thù’ ư? Cho họ nhiều như vậy, lẽ nào không sợ…”

Diệp Huyên mỉm cười: “Bọn họ là những người bạn tốt nhất của ta, cũng chẳng khác nào người thân, ông đã hiểu chưa?”

Thật ra trước giờ hắn chưa từng quên đám Mặc Vân Khởi.

Mấy người họ ở Thanh Thương giới, nơi đó tài nguyên có hạn, tất nhiên việc thăng cấp cũng chậm chạp theo.

Mà bây giờ, vừa hay hắn lại có thực lực, tất nhiên cũng muốn kéo họ thăng cấp cùng mình.

Thiên phú của đám Mặc Vân Khởi cũng không kém cỏi, nếu có hắn giúp đỡ nữa thì tốc độ thăng cấp chắc chắn sẽ tăng vọt, biết đâu một ngày nào đó mấy huynh đệ bọn họ có thể kề vai chiến đấu không chừng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện