Diệp Huyên và Đế Khuyển nhanh chóng đi vào thương hội Vạn Bảo.
Lúc bọn họ vừa đến cửa thương hội, một ông lão liền đi tới trước mặt họ.
Diệp Huyên nhận ra người này, đó chính là ông lão từng giao thủ với hắn và Đế Khuyển trước kia – Hội trưởng của thương hội Vạn Bảo.
Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Không biết Diệp công tử tới đây là có chuyện gì?”
Sao thương hội Vạn Bảo lại không biết chuyện của Diệp Huyên và Đế Khuyển lúc ở tông môn kia chứ?
Bởi vậy, lúc Diệp Huyên vừa bước vào cửa thương hội Vạn Bảo, ông ta đã đích thân ra mặt.
Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, ta đến chỉ vì muốn mua chút đồ!”
Ông lão nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Cậu chắc chắn không phải muốn trộm đồ chứ?”
Đế Khuyển ở bên cạnh lập tức phụt cười.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Có lẽ tiền bối đã hiểu nhầm gì về ta rồi. Diệp Huyên tuyệt đối không phải loại người đó”.
Ông lão lạnh nhạt cất tiếng: “Diệp Huyên, thương hội Vạn Bảo của ta không bán đồ cho cậu, cậu đi đi!”
Diệp Huyên cười nói: “Vậy thì ta muốn bán chút đồ!”
Nói xong, hắn liền vung tay phải lên, mười một món bảo vật bậc Thánh liền hiện ra trước mặt ông lão.
Nhìn thấy mười mấy món bảo vật bậc Thánh đó, ông lão bỗng nheo mắt, sau đó nhìn thoáng qua Diệp Huyên, không cần phải nói nhiều, chắc chắn những thứ này đều là do Diệp Huyên giết người rồi cướp về tay.
Sau khi im lặng một thoáng, ông lão mới nói: “Vào trong rồi bàn”.
Nói xong, lão ta liền quay người rời đi.
Diệp Huyên dẫn Đế Khuyển vào theo.
Trong gian phòng.
Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Có tiên khí không?”
Diệp Huyên đáp: “Có chứ!”
Ông lão còn muốn nói gì nữa, nhưng Diệp Huyên lại lắc đầu: “Nhưng ta không muốn bán”.
Nếu nói về tiên khí…
Trang phục Chư Thần và ấn Xã Tắc của hắn, còn cả thanh kiếm Khí m Linh trên người đều là tiên khí cả. Đối với hắn, những thứ này đều vô cùng hữu dụng.
Ông lão trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Nếu sau này cậu không cần tới chúng, rồi muốn bán đi thì có thể đến thương hội của bọn ta”.
Diệp Huyên cười hỏi: “Có ưu đãi gì không?”
Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Huyên, sau đó chỉ tay, một tấm thẻ màu tím liền rơi xuống trước mặt Diệp Huyên: “Đây là thẻ tím, có thể dùng để bán đồ tại thương hội Vạn Bảo, được giảm năm phần trăm phí thủ tục, còn khi mua đồ tại thương hội thì sẽ được hưởng ưu đãi tám mươi phần trăm”.
Diệp Huyên thu tấm thẻ về: “Vậy mười món bảo vật bậc Thánh này có thể bán được bao nhiêu?”
Ông lão trầm giọng: “Nếu cậu không vội, thì chúng ta có thể tổ chức một buổi đấu giá cho cậu. Trong buổi đấu giá thì mười món bảo vật này có thể bán được với cái giá cao hơn. Còn nếu cậu có việc, thương hội Vạn Bảo chúng ta cũng có thể mua lại mấy món bảo vật này của cậu theo giá trị trường”.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể đổi mười món bảo vật này thành kiếm cho tôi được không?”
“Kiếm ư?”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Cậu muốn đổi tất cả lấy kiếm bậc Thánh ư?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão trầm giọng bảo: “Nếu so sánh thì kiếm bậc Thánh có giá trị lớn hơn bảo vật cùng cấp bậc nhiều. Theo ta ước chừng, mười món bảo vật này cùng lắm cũng chỉ có thể đổi được chín thanh kiếm bậc Thánh mà thôi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy cũng được!”
Ông lão cũng