Đệ Nhất Kiếm Thần

Thế lực khác


trước sau

Chỉ có một câu thôi – dù giàu sang cũng không quên nhau.

Ông lão lại bảo: “Cậu không sợ ta nuốt mất năm mươi triệu viên Tử Nguyên Tinh này của cậu sao?”

Diệp Huyên cười đáp: “Nếu tiền bối làm thế thì đã chẳng thể ngồi được vào cái ghế Hội trưởng này rồi”.

Ông lão khẽ liếc Diệp Huyên, sau đó thu chiếc nhẫn chứa đồ về: “Ta sẽ sai người đi làm, còn về phần kiếm kia, tối nay sẽ tới tay cậu”.

Dứt lời bèn quay người đi thẳng.

Trong gian phòng chỉ còn lại mỗi Diệp Huyên ngồi lặng lẽ.

Lúc này trong đầu hắn hiện lên từng bóng dáng… Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch, Kỷ An Chi, Thác Bạt Ngạn, Khương Cửu… còn cả Liên Vạn Lý lúc nào cũng vác theo thanh đao Thanh Long.

Người thì quen thuộc song cảnh tượng lại lạ lẫm vô cùng…

Hai canh giờ sau, Hội trưởng thương hội Vạn Bảo đi tới chỗ Diệp Huyên, lão ta búng tay, một chiếc nhẫn chứa đồ liền xuất hiện trên chiếc bàn trước mặt Diệp Huyên.

Trong chiếc nhẫn là chín thanh kiếm bậc Thánh!

Diệp Huyên thu nhẫn về: “Cáo từ!”

Dứt lời, hắn liền muốn rời đi, nhưng ông lão kia lại đột nhiên cất tiếng: “Cậu muốn tới Táng Thiên trường thành sao?”

Diệp Huyên dừng bước: “Sao ông lại biết?”

Ông lão thản nhiên nói: “Không chỉ mỗi mình thương hội chúng ta, chắc hẳn nhiều thế lực khác cũng biết cả rồi”.

Diệp Huyên nói: “Ông đừng nói với ta rằng bọn họ không muốn để ta tới đó đấy nhé!”

Ông lão cười lạnh: “Cậu thử nói coi?”

Diệp Huyên trầm mặc.

Ông lão tiếp lời: “Chúc cậu thuận buồm xuôi gió! Còn nữa, nếu sau này cậu thu hoạch được thứ gì ở Táng Thiên trường thành, hoan nghênh đến chỗ thương hội chúng ta”.

Diệp Huyên cười: “Tất nhiên rồi! À, chuyện kia đành nhờ hết vào tiền bối!”

Ông lão hờ hững đáp: “Yên tâm, chắc chắn sẽ giao đồ tới tận tay bọn họ, y nguyên!”

Diệp Huyên ôm quyền: “Vậy làm phiền ông! Cáo từ!”

Nói xong, hắn liền quay người rời đi.

Ông lão nhìn theo bóng lưng Diệp Huyên, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.



Sau khi rời khỏi thương hội Vạn Bảo, trong lúc Diệp Huyên đang muốn ẩn giấu khí tức của mình, nhưng lại hơi muộn màng, bởi vì đã có mấy luồng thần thức quấn chặt hắn mất rồi.

Rõ ràng đám người luôn âm thầm theo dõi Diệp Huyên không muốn hắn đến Táng Thiên trường thành kia.

Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Các vị có thể cho Diệp Huyên ta một lối đi không?”

Chung quanh không hề có tiếng đáp lại.

Diệp Huyên cười cười, sau đó nhìn về phía Đế Khuyển: “Giết!”

Đế Khuyển lập tức nhảy vọt lên, giây tiếp theo, tại vị trí cách đó hơn trăm trượng đã vang lên một tiếng hét thảm thiết, đám cường giả kia nhanh chóng lùi lại phía sau, thế nhưng có hai luồng thần thức vẫn quấn chặt lấy Diệp Huyên.

Đế Khuyển bèn quay về bên cạnh Diệp Huyên: “Vẫn còn hai kẻ nữa, không cảm nhận được vị trí của bọn họ!”

Diệp Huyên nói khẽ: “Xem ra bọn họ không muốn ta tới Táng Thiên trường thành nên dốc hết vốn liếng đây mà”.

Đế Khuyển hỏi: “Thế có đi nữa không?”

Diệp Huyên cười đáp: “Bọn họ càng không cho ta đi, thì ta lại càng muốn đi. Đi thôi!”

Dứt lời, hắn và Đế Khuyển liền biến mất ngay tại chỗ, nhưng kể cả khi bọn họ đã rời khỏi thành, nhưng hai luồng thần

thức kia vẫn quấn quanh người Diệp Huyên như trước.

Lúc ra tới ngoài thành, Diệp Huyên đột nhiên cất tiếng hỏi: “Đế Khuyển tiền bối, ngươi cho ta ngồi trên người nhé! Có vẻ tốc độ khá nhanh đó!”

Đế Khuyển tức giận: “Ngươi đừng hòng”.

Đế Khuyển cảm thấy khó hiểu: “Vì sao lại thế?”

Đế Khuyển hằm hè nhìn Diệp Huyên: “Ngoài Tộc trưởng ta, chưa một kẻ nào ngồi trên mình ta cả!”

Diệp Huyên nói: “Chuyện nào cũng đều có lần đầu tiên mà”.

“Có phải ngươi thiếu đòn đúng không?”

“Không cho ngồi thì ta nằm lên nhé? Ơ này này, ngươi đừng ra tay mà…”

“…”

Trong thành Vị Ương.

Sau khi Diệp Huyên rời khỏi, rất nhiều cường giả trong thành cũng lũ lượt đi theo.

Đối với họ, Diệp Huyên chẳng khác nào miếng vàng nóng bỏng tay, ai cũng muốn, nhưng lại sợ bị bỏng, song càng không cam lòng từ bỏ dễ dàng.

Bảo vật đứng đầu bảng treo thưởng tinh tế!

Nó không còn là thần khí nữa, mà đã là một bảo vật vượt qua tất cả thần khí!

Điều quan trọng nhất chính là, bây giờ Diệp Huyên mới chỉ ở Ngự Khí Cảnh, thế nên mọi người lại càng không thể buông tha cho hắn!

Vì họ có hi vọng, có khả năng chiếm được!

Tất nhiên, sau khi những chuyện Diệp Huyên làm ở Quỷ Môn được truyền ra ngoài, đã có một vài thế lực lặng lẽ chọn cách từ bỏ.

Dù bảo vật có tốt tới đâu, nhưng nếu không còn mạng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết!

Có người từ bỏ, có kẻ không cam tâm…

Bách Hiểu Các.

Trong một gian phòng ở tầng cao nhất, Bách Lý Tiên đang ngồi cạnh cửa sổ. Ở vị trí này, nàng ta có thể quan sát được gần hết khung cảnh của thành Vị Ương.

Một bóng người lặng lẽ xuất hiện phía sau Bách Lý Tiên.

Bách Lý Tiên hờ hững cất tiếng: “Nói đi!”

Người kia báo cáo: “Đã điều tra rõ ràng, những kẻ âm thầm đi theo hắn có Bạch Y Môn, còn cả thế gia đứng đầu Nam Vực – nhà họ Hoàng Phủ. Ngoài ra, còn có hai thế lực thần bí khác”.

Bách Lý Tiên nhíu mày: “Thế lực thần bí?”

Người kia trầm giọng: “Đúng vậy, vẫn chưa biết cụ thể, nhưng thuộc hạ cho rằng, có lẽ không phải thế lực trên tinh vực Vị Ương chúng ta”.

Bách Lý Tiên nói: “Không có cách nào điều tra được sao?”

Người kia lắc đầu: “Thật sự không tra ra được, ngay cả lão Lê đích thân ra mặt cũng không thể tra được đối phương”.

Nghe vậy, Bách Lý Tiên bèn nhíu mày thật chặt.

Lão Lê!

Chính là người có thực lực trên cả Thánh Cảnh!

Người kia lại nói: “Cũng không biết tại sao bọn họ lại không ra tay, mà chỉ ẩn núp trong bóng tối”.

Bách Lý Tiên đứng dậy nhìn về chân trời phía xa, khẽ nói: “Bọn họ đang đợi, đợi đến lúc hắn rời khỏi Vị Ương Thành, rời khỏi phạm vi thế lực của Vị Ương Thành. Chuyến đi này của hắn, e là chẳng thể tới được Táng Thiên trường thành rồi!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện