Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên và Đế Khuyển cùng đi tới một vùng biển, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ từng hòn đảo trên biển.
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Đế huynh có thể cắt đuôi bọn họ được không?”
Đế Khuyển lắc đầu: “Không cắt được!”
Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Sao lại thế?”
Đế Khuyển trầm giọng: “Phía trước ta có mấy hơi thở không rõ”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trầm xuống: “Ý huynh là đối phương có thể đã vượt qua cảnh giới Thánh Cảnh?”
Đế Khuyển gật đầu: “Cho dù chưa hơn Thánh Cảnh thì ít nhất cũng phải mạnh hơn Lý Trường Phong hồi còn ở giai đoạn Thánh Cảnh. Với những người như thế, cùng lắm ta cũng chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian”.
Sau đó nó thoáng chốc ngập ngừng, rồi lại nói tiếp: “Ngươi thử nghĩ cách nào coi!”
Cách nào ư?
Diệp Huyên cười khổ, sao hắn có cách nào được chứ?
Cách duy nhất chính là đồng vu quy tận cùng đám người kia thôi!
Nhưng nếu làm vậy thì hắn không cam tâm chút nào!
Cực kỳ không cam tâm!
Nói thực thì, nhiều lúc hắn cũng sợ chết lắm.
Tất nhiên, nếu vào lúc bắt buộc phải chết, thì Diệp Huyên hắn có thể làm tất thảy mọi chuyện!
Lúc này, Đế Khuyển đột nhiên lên tiếng: “Cũng chẳng biết tại sao bọn họ chưa ra tay nữa!”
Diệp Huyên im lặng, hắn cũng không biết vì sao đối phương vẫn chưa hành động.
Rốt cuộc những kẻ này đang chờ cái gì?
Đế Khuyển đột nhiên bảo: “Nhóc con, hay là ngươi gọi tỷ tỷ ngươi tới đi!”
Giản Tự Tại?
Diệp Huyên thầm cười khổ, hắn cũng muốn gọi lắm chứ bộ! Có đại tỷ Giản Tự Tại ở đây, thì mấy kẻ xung quanh chả là gì sất!
Thế nhưng hắn cũng không biết liên hệ với Giản Tự Tại bằng cách nào!
Đúng lúc này, Đế Khuyển lại chêm một câu: “Nhóc con, đừng bảo ngươi không liên lạc được với nàng ta đấy nhé?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Sao có thể chứ? Ta chỉ là không muốn gọi thôi!”
Đế Khuyển không hiểu: “Vì sao?”
Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Ngươi ngẫm lại mà coi, vì sao tỷ ấy lại rời đi? Đó là vì muốn rèn luyện ta chứ sao! Ừm, còn cả ngươi nữa! Nếu chúng ta hễ gặp nguy hiểm là gọi tỷ ấy ngay thì tỷ ấy sẽ nhìn chúng ta với ánh mắt như nào? Tỷ ấy sẽ coi thường chúng ta đó!”
Đế Khuyển im lặng.
Diệp Huyên lại nói: “Thế nên lần này chúng ta phải tự mình giải quyết!”
Đế Khuyển nhìn về phía Diệp Huyên: “Giải quyết kiểu gì? Ngươi đánh hai mươi tên, đám còn lại giao cho ta xử lý nhé, thấy sao?”
Diệp Huyên: “…”
Đế Khuyển thấp giọng thở dài: “Đánh không lại, không chỉ có vậy, mà ngay cả chạy cũng chẳng thể chạy thoát!”
Dứt lời, nó lại nhìn Diệp Huyên: “Chẳng