Đệ Nhất Kiếm Thần

Phải đánh thôi


trước sau

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên và Đế Khuyển cùng đi tới một vùng biển, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ từng hòn đảo trên biển.

Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Đế huynh có thể cắt đuôi bọn họ được không?”

Đế Khuyển lắc đầu: “Không cắt được!”

Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Sao lại thế?”

Đế Khuyển trầm giọng: “Phía trước ta có mấy hơi thở không rõ”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trầm xuống: “Ý huynh là đối phương có thể đã vượt qua cảnh giới Thánh Cảnh?”

Đế Khuyển gật đầu: “Cho dù chưa hơn Thánh Cảnh thì ít nhất cũng phải mạnh hơn Lý Trường Phong hồi còn ở giai đoạn Thánh Cảnh. Với những người như thế, cùng lắm ta cũng chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian”.

Sau đó nó thoáng chốc ngập ngừng, rồi lại nói tiếp: “Ngươi thử nghĩ cách nào coi!”

Cách nào ư?

Diệp Huyên cười khổ, sao hắn có cách nào được chứ?

Cách duy nhất chính là đồng vu quy tận cùng đám người kia thôi!

Nhưng nếu làm vậy thì hắn không cam tâm chút nào!

Cực kỳ không cam tâm!

Nói thực thì, nhiều lúc hắn cũng sợ chết lắm.

Tất nhiên, nếu vào lúc bắt buộc phải chết, thì Diệp Huyên hắn có thể làm tất thảy mọi chuyện!

Lúc này, Đế Khuyển đột nhiên lên tiếng: “Cũng chẳng biết tại sao bọn họ chưa ra tay nữa!”

Diệp Huyên im lặng, hắn cũng không biết vì sao đối phương vẫn chưa hành động.

Rốt cuộc những kẻ này đang chờ cái gì?

Đế Khuyển đột nhiên bảo: “Nhóc con, hay là ngươi gọi tỷ tỷ ngươi tới đi!”

Giản Tự Tại?

Diệp Huyên thầm cười khổ, hắn cũng muốn gọi lắm chứ bộ! Có đại tỷ Giản Tự Tại ở đây, thì mấy kẻ xung quanh chả là gì sất!

Thế nhưng hắn cũng không biết liên hệ với Giản Tự Tại bằng cách nào!

Đúng lúc này, Đế Khuyển lại chêm một câu: “Nhóc con, đừng bảo ngươi không liên lạc được với nàng ta đấy nhé?”

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Sao có thể chứ? Ta chỉ là không muốn gọi thôi!”

Đế Khuyển không hiểu: “Vì sao?”

Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Ngươi ngẫm lại mà coi, vì sao tỷ ấy lại rời đi? Đó là vì muốn rèn luyện ta chứ sao! Ừm, còn cả ngươi nữa! Nếu chúng ta hễ gặp nguy hiểm là gọi tỷ ấy ngay thì tỷ ấy sẽ nhìn chúng ta với ánh mắt như nào? Tỷ ấy sẽ coi thường chúng ta đó!”

Đế Khuyển im lặng.

Diệp Huyên lại nói: “Thế nên lần này chúng ta phải tự mình giải quyết!”

Đế Khuyển nhìn về phía Diệp Huyên: “Giải quyết kiểu gì? Ngươi đánh hai mươi tên, đám còn lại giao cho ta xử lý nhé, thấy sao?”

Diệp Huyên: “…”

Đế Khuyển thấp giọng thở dài: “Đánh không lại, không chỉ có vậy, mà ngay cả chạy cũng chẳng thể chạy thoát!”

Dứt lời, nó lại nhìn Diệp Huyên: “Chẳng

phải ngươi có nhiều ý tưởng độc lạ lắm sao? Nhanh nhanh nghĩ một cái coi nào!”

Diệp Huyên trầm mặc, lúc này trong đầu hắn đang nghĩ, nếu mình khởi động tháp Giới Ngục một lần thì không biết sẽ thế nào nhỉ!

Chắc chắn sẽ chẳng có gì hay ho…

Sau một thoáng im lặng, Diệp Huyên đột nhiên vỗ khẽ lên lưng Đế Khuyển: “Đế huynh, dừng lại đi!”

Đế Khuyển hỏi: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Diệp Huyên gật đầu.

Đế Khuyển lập tức dừng lại. Khi nó vừa dừng lại chưa tới ba hơi thở thì một đám người liền vây kín bốn phía xung quanh họ, kẻ cầm đầu chính là tên áo đen hồi trước.

Hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Sao, không chạy nữa à?”

Diệp Huyên cười nói: “Không muốn chạy nữa thôi!”

Kẻ áo đen chậm rãi nắm chặt tay phải, mặt biển bên dưới đột nhiên chấn động.

Có thể thấy rõ đối phương đang muốn ra tay luôn lúc này!

Đế Khuyển đột nhiên nói: “Nhóc con, ngươi có cao chiêu gì à?”

Diệp Huyên lắc đầu cười khổ: “Chẳng có cao chiêu gì hết, chỉ là ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục chạy như thế, cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cũng đâu chạy thoát. Nếu đã chạy không thoát thì chi bằng đánh một trận thật sảng khoái thì hơn! Đế huynh, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, đợi lát nữa chúng ta cưa đôi nhé, được không?”

Đế Khuyển im lặng một thoáng, sau đó bật cười ha hả: “Được, vậy chúng ta cứ đánh một trận thật sảng khoái nào!”

Lời vừa dứt, nó lập tức nhảy bật lên, vọt về phía lão già mặc áo đen cách mình không xa.

Lão già mặc đồ đen bỗng nhiên đánh ra một chưởng!

Uỳnh!

Chân trời chấn động mạnh, lão ta và Đế Khuyển đều bị đánh giật lùi vài bước, nhưng Đế Khuyển nhanh chóng lao về phía lão già đồ đen đó thêm lần nữa. Cho dù nó nhanh chóng bị mười mấy cường giả Thánh Cảnh ngăn cản, và thế là, Đế Khuyển bị vây đánh hội đồng.

Phía Diệp Huyên cũng có mười mấy tên Thánh Cảnh vây quanh.

Mười mấy kẻ này không hề xuất chiêu, nhưng hơi thở của bọn họ đều đang khóa chặt lấy Diệp Huyên.

Một chọi mười ư?

Diệp Huyên lắc đầu cười khổ, hắn tự biết thực lực của mình, có lẽ một chọi ba vẫn được nhưng một chọi mười á, đó là chuyện không thể nào!

Nhưng hắn lại càng rõ ràng tình cảnh hiện giờ của chính mình!

Nhưng đến giờ phút này rồi, không được cũng phải được!

Hắn không còn đường lui rồi!

Chỉ có cách đánh một trận thôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện